Có hối hận tự trách, chạy đến mộ chôn di vật của Lâm Tòng Nguyệt để thăm viếng và tạ , thậm chí sách về nàng để truyền cho đời ; cũng tự đại ngạo mạn, thừa nhận sai lầm của chính , thầm trách cứ Lâm Tòng Nguyệt lúc chịu giải thích, đó khác mắng một trận mới hoảng hốt nhận sai, đồng thời đồng cảm với tình cảnh của nàng.
Lục Kiến Vi bế quan ba ngày trong phòng, ba ngày tinh thần hăng hái bước khỏi cửa.
Quả nhiên kỹ thuật vẫn cần giao lưu thường xuyên, nàng nhận nhiều lợi ích từ những sách thuốc đó, lĩnh ngộ càng thêm sâu sắc, kết hợp với y thuật mà tự học tập, dường như sinh một loại y đạo thuộc về bản .
Chỉ còn cách một lớp cửa sổ giấy nữa là thể đột phá.
Hiện tại chỉ thiếu một cơ hội.
“Lục chưởng quầy, phu thê hai , khi nhờ giao cái cho ngươi.” Lương Thượng Quân đưa cho nàng một cái còi hình thù kỳ lạ, màu sắc như gỗ tử đàn, chạm trổ hoa văn như từng cụm mây phiêu lãng.
Lục Kiến Vi từng thấy đồ vật bèn hỏi: “Dùng gì?”
“Nói là ngày nếu ngươi Thương Châu thể dựa vật tìm bọn họ ở cửa hàng sắt của Diêu gia phía tây thành.”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên: “Nếu thật sự đến cửa hàng sắt tìm bọn họ, cần gì dùng tín vật?”
“Lục chưởng quầy, nếu là cửa hàng sắt tầm thường, ngươi tất nhiên thể tự nhiên, nhưng cửa hàng sắt ở Thương Châu thì chắc.”
“Vì ?”
“Thương Châu nổi tiếng trong giang hồ với kỹ thuật đúc rèn, võ giả vũ khí do Thương Châu chế tạo nhiều như cá chép qua sông.”
Lục Kiến Vi hiểu: “Vũ khí do Thương Châu chế tạo bí pháp, thể để ngoài trộm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không sai.” Lương Thượng Quân đưa tay về phía : "Còi của ngài.”
Lục Kiến Vi nhận lấy, mượn tay áo che giấu, để ba lô của hệ thống.
“Danh sách hại ?”
“Ra , tan khách giang hồ sôi nổi thảo phạt ba tên ác tặc , bầm thây bọn họ, tiếc rằng ba thật sự chịu đau , chỉ vài đao thì chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-456.html.]
“Đều chết?”
“Đều chết.”
Lục Kiến Vi chút tiếc nuối, nàng còn cho bọn họ tiếp tục sống bằng chết, nghĩ tới c.h.ế.t dễ dàng như .
mà c.h.ế.t cũng , miễn cho ngày xảy chuyện ngoài ý .
“Lục chưởng quầy tiếp tục ở đây?” Lương Thượng Quân hỏi.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Thế nào?”
“Không gì, chỉ là hỏi một chút.” Lương Thượng Quân xoa xoa tay: "Nếu là ngài tiếp tục ở đây, bưng rót nước cho ngài, nếu ngài trở về Giang Châu, sẽ cùng hầu hạ ngài.”
Lục Kiến Vi trêu chọc: “Ngươi thông minh hơn nhiều so với khi còn ở Giang Châu.”
“Trước là tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, bây giờ vén mây thấy sương, mới ngài chính là tiên nữ trời hạ phàm, chuyên môn cứu khổ cứu nạn.”
“Hơi quá .”
“Sao thể?!” Lương Thượng Quân trợn tròn mắt: "Ngài hiện tại bên ngoài khen ngợi ngài thế nào ?”
Lục Kiến Vi tò mò: “Nói thử xem.”
“Nói ngài chính là Thanh Thiên nữ hiệp, chuyên giải oan cho trong thiên hạ, còn xuất bản một cuốn sách ca tụng ngài, gọi là Thanh Thiên Nữ Hiệp.”
“…”
Lương Thượng Quân một cách say sưa cảm xúc dâng trào: "Khi ở Phong Châu, ngài sức bảo vệ hậu nhân may mắn còn sống của Bạch Hạc sơn trang, đưa án diệt môn ngoài ánh sáng; khi ở Ung Châu, ngài cứu vớt sư họ La của Thanh Vân Phong trong lúc nguy cấp, đó phản kích tin đồn của Võ Lâm Minh, bắt kẻ chủ mưu phía ; khi ở Giang Châu, ngài ——”
“Dừng!”
Lương Thượng Quân chớp mắt: “Có chỗ nào đúng ?”
“Thoại bản là do ai ?” Lục Kiến Vi vẫn tự mãn, ngược cực kỳ bình tĩnh: "Ca ngợi cao như , là chờ ngã xuống ?”
Trong lòng Lương Thượng Quân giật , kinh ngạc : “Tại ?”