"Chỉ là hi vọng, cũng cách nào cam đoan.” Lục Kiến Vi một câu dự phòng.
Trước khi kết quả, nàng từng cam đoan với khác.
"Ta hiểu.” Giọng Vân Huệ nghẹn ngào, lấy cớ phòng bếp, tránh lau nước mắt.
Lục Kiến Vi tùy ý hỏi nhóm tiểu nhị về tình hình gần đây của khách điếm, bọn tiểu nhị ngươi một câu, một câu, báo cáo chi tiết chuyện với nàng.
"Mấy ngày một vị khách nhân tới khách điếm, là mộ danh mà đến, tìm ngài chữa bệnh, nhưng ngài ở đây nên ở khách điếm đợi ngài trở về, kết quả trong đêm đột nhiên phát bệnh nặng, dọa chúng sợ chết, may mắn A Điều y thuật cao minh, cứu một mạng cho .” Tiết Quan Hà .
Lục Kiến Vi gật đầu : "Không tệ.”
Tiểu nhị trong tiệm càng ngày càng có thể tự đảm đương công việc.
Ngoài sảnh đường thò đầu , trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng bận tâm Lục Kiến Vi trở về đang chuyện với tiểu nhị, thế nên do dự tiện quấy rầy.
Nhóm tiểu nhị nghiêng mắt thấy, hẹn mà cùng : "Chưởng quầy, còn một chuyện..."
"Lục chưởng quầy!” A Nại để bọn họ mở miệng hỗ trợ, thẳng sảnh đường: “Công tử nhà bệnh nặng, thể xin ngài bớt chút thì giờ chẩn trị cho công tử ?”
Lục Kiến Vi trở về khách điếm chính là vì chuyện , nhưng nàng thể vội vàng cứu , mọi thứ đều nắm giữ quyền chủ động.
Mới khách điếm nàng để Tiểu Khách kiểm tra, Ôn nhà giàu tạm thời c.h.ế.t .
Nếu tình huống thật sự nguy cấp, nàng ngược thể vứt bỏ nguyên tắc để kịp thời cứu , nếu còn thời gian thì miễn đàm phán.
Nàng khách điếm lập tức cứu , ở đây bọn tiểu nhị báo cáo tình hình kinh doanh, chính là vì chờ đối phương chủ động tìm đến.
Tính tình A Nại vốn hấp tấp, thể chịu đến bây giờ vượt quá dự đoán của nàng.
Lục Kiến Vi thản nhiên : "Lần nhắc nhở , nếu lời khuyên thì thần tiên cũng cứu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-461.html.]
"Lục chưởng quầy ngài y thuật cái thế, cầu xin ngài mau cứu công tử!” A Nại gấp đến độ quỳ xuống.
Lục Kiến Vi khẽ đưa tay, nội lực cấp tám nâng đầu gối của lên.
"Quỳ thì miễn , thanh toán tiền đặt cọc . Tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với , tiền xem bệnh cũng khác.”
A Nại vội vàng móc một khối ngọc bài.
"Đây là tín vật của Ôn thị ở Nam Châu, dùng tín vật thể đến Thiên Khải tiền trang lấy một trăm ngàn lượng.”
Lục Kiến Vi hiệu Trương bá nhận lấy, lên : "Ta xem một chút.”
A Nại vội vàng theo lưng nàng.
Hai tới khu phòng chung, giường một đang , khuôn mặt tái nhợt phiếm xanh, trán mồ hôi rịn dày đặc, lông mày nhíu chặt, dường như đang chiến đấu kịch liệt với cái gì đó.
"Ta còn tưởng rằng tiếc mệnh.” Lục Kiến Vi lấy ngân châm từ trong bao , xốc áo Ôn Trứ Chi lên: “Không dục vọng cầu sinh mạnh ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
A Nại: “...”
Ngân châm đ.â.m các huyệt quan trọng ngực, dẫn dắt độc tố trong kinh mạch chảy xuống chi , cho nội lực trong kinh mạch đủ sức chống đỡ mạnh mẽ.
Lông mày đang nhíu chặt của Ôn Trứ Chi đột nhiên thả lỏng.
A Nại nắm chặt nắm đấm, tác dụng , thật sự hiệu quả !
Ánh mắt của sáng rực, chằm chằm ngân châm, thăm dò sườn mặt bình tĩnh thong dong của nữ tử, lo lắng trong lòng dần dần tiêu tán.
Ngân châm đột nhiên rung động, mi tâm Ôn Trứ Chi tiếp tục nhíu .
"Lục chưởng quầy...” Trái tim A Nại như treo lên.
Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày, độc tố càng ngày càng sai khiến.
Nếu cứ đè ở chi , độc tố lẽ sẽ "ngủ say", nhưng thỉnh thoảng đánh thức chúng, bất cứ ai cũng sẽ nổi nóng.