Sự tồn tại của nàng còn  đến mức khiến bọn họ  đại động can qua.   chuyến  đến Thần Y Cốc, sự xuất hiện của Thanh Thiên Nữ Hiệp  chứng tỏ   bắt đầu để mắt tới nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sự tồn tại của nàng khiến cho một vài  hoặc một vài thế lực cảm thấy  hài lòng.
Nếu như lúc  nàng công khai y thư của Đậu Đình, ắt hẳn sẽ khiến  ít các thế lực bất mãn.
Những môn phái như Thiên Lí Lâu, Hắc Phong Bảo đều sẽ bồi dưỡng y sư của riêng , miễn cho mỗi ngày đều  đến  mặt  khác cầu xin. Cho nên với bọn  mà , y thư cũng là một nguồn tài nguyên cực kỳ quan trọng.
Tài nguyên như , ai cũng  độc chiếm.
Hành động  của Lục Kiến Vi,   sẽ khiến bọn họ tức giận, nhưng cũng sẽ  cho bọn họ khó chịu, khó chịu sẽ mang đến vô  phiền toái. Nàng  sợ phiền phức, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là nâng cao y thuật để chuẩn  cho chuyến  Tây Nam.
Người sống một đời,  việc nên ,  việc  nên .
Xưa nay nàng  việc cẩn thận,     tuân theo tâm ý chính . Võ kỹ  thể tự giữ cho bản , nhưng loại y thuật  thể tạo phúc cho thiên hạ  vẫn nên công khai thì  hơn.
Nếu như  một ngày nàng  thể  ở đỉnh giang hồ,  thể tùy ý  đổi quy tắc trò chơi, nàng cũng sẽ truyền thụ y thuật mà  học  cho những  khác.
Bây giờ còn   thời cơ thích hợp, nàng  để  cho  một đường lui.
Nếu như giao y thư cho một thế lực giang hồ nào đó, đối với thế lực giang hồ  mà , hành động  của nàng là quy hàng, nàng chỉ nhận  sự tán thành của bọn họ, cùng với sự thù địch của các môn phái còn .
Huyền Kính Tư thì khác, dựa theo tình hình  mắt mà , Huyền Kính Tư cũng  thể nhúng tay  chuyện của nàng, dù  chỉ huy sứ cấp bậc tối cao cũng chỉ cùng cấp với nàng.
Võ Vương cấp tám chỉ  một , hơn nữa  còn tàn tật.
Nàng  thể lấy một tư thái bình đẳng   chuyện hợp tác, thậm chí  thể áp đảo Huyền Kính Tư.
Lục Kiến Vi hạ quyết tâm,  phòng giường chung tìm Ôn Trứ Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-464.html.]
"Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi dựa  cửa sổ chơi cờ,  cước bộ, ngẩng đầu  .
Lục Kiến Vi khẽ  lướt qua bàn cờ, : "Lúc     kiêng kỵ suy nghĩ nhiều.”
"Chỉ là hạ cờ lung tung mà thôi,  cũng  động não.” Ôn Trứ Chi đẩy bàn cờ , di chuyển xe lăn đến bên cạnh bàn,  đó châm một chén : “ vẫn khiến Lục chưởng quầy lo lắng,  lấy   rượu để bồi tội.”
Lục Kiến Vi bật : "Ta lo A Nại   đến mời  đến cứu công tử nhà . ”
Bàn tay Ôn Trứ Chi dừng , chợt gật đầu: "Đa tạ  nhắc.”
Hắn trở  bên cửa sổ, : "Lục chưởng quầy   chuyện gì sẽ  tới nơi , nếu  gì dặn dò,  sẽ  chối từ.”
"Ta tìm ngươi quả thật  việc." Lục Kiến Vi  xuống đối diện , ánh nắng  lúc chiếu  đuôi mắt nàng, con ngươi trong suốt như hổ phách  chiếu sáng rạng rỡ.
"Xin rửa tai lắng .”
Lục Kiến Vi hào phóng  chuyện y thư của Đậu Đình với , cuối cùng hỏi một câu: "Ngươi nghĩ như thế nào?”
Ôn Trứ Chi  lập tức trả lời, chỉ ngưng thần  đuôi mắt nàng.
"Ôn công tử?” Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày, "Ngươi    gì? ”
Quầng sáng ở đuôi mắt theo cái nhíu mày của nàng mà nhảy nhót, cực rõ chói lói đến cực điểm.
"Không  gì.” Hắn .
Lục Kiến Vi: “?”
"Lục chưởng quầy,   thể mạo  hỏi một câu  , mục đích ngươi công bố y thư là gì?” Ôn Trứ Chi .
"Chẳng qua  chỉ cảm thấy Đậu Đình cướp y thuật của  khác,  khi lão chết, y thuật của lão hẳn là nên để cho càng nhiều  học  càng ,  đó  cứu càng nhiều bá tánh."