Y quán bình thường căn bản cứu nương của .
Hắn khỏi che mặt rống lên, thầm hận vô dụng, ngay cả tiền xem bệnh cũng bỏ nổi.
Nội tâm Nhạc Thù cũng nghẹn , : "Khách điếm còn một quy định, nếu trong lúc nhất thời thật sự tiền xem bệnh, chỉ cần thể cung cấp bằng chứng gia đình thuộc diện khó khăn thì thể tạm thời miễn giảm tiền xem bệnh, nhưng mà cũng miễn trừ, về vẫn trả tiền xem bệnh còn thiếu. Ngươi bằng chứng gì ?”
Đây là quy củ chưởng quầy định , bằng giả dạng nghèo đến chữa bệnh, khách điếm còn ăn nổi đây?
Bọn họ cũng chưởng quầy chuyện hợp tác với Huyền Kính Tư từ lúc nào, thể chuyển bằng chứng sang cho Huyền Kính Tư, bệnh nhân thật sự nghèo khó , Huyền Kính Tư thể tra rõ sót.
Có lẽ tin tức còn truyền , dân chúng bình thường đều chuyện , nếu thoại bản, ngay cả Thanh Thiên Nữ Hiệp là ai, Tề Xuyên cũng . Hắn mờ mịt lắc đầu: "Đó là gì?”
Nhạc Thù kiên nhẫn giải thích với nữa.
Tề Xuyên lộ vẻ mặt khó xử: "Vậy, trở về Chương Châu ? Thế nhưng nương đợi nữa , thể chữa khỏi cho nương ? Ta cần miễn giảm, sẽ trả đủ tiền xem bệnh.”
"Chuyện ...” Nhạc Thù chần chờ .
"Tiểu tử, ngươi xem bệnh nữa ? Không cần thì nhanh lên!” Người chờ phía bắt đầu mất kiên nhẫn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tề Xuyên vẻ mặt Nhạc Thù thì đối phương cách nào đồng ý thỉnh cầu của .
Hắn lau nước mắt, hung hăng cắn răng một cái, hạ quyết tâm, lấy một khối ngọc từ trong n.g.ự.c . Chất lượng của ngọc cũng lắm, tương đối cổ xưa, nhiều nhất chỉ đáng giá hai mươi ba mươi lượng bạc.
Hắn siết chặt khối ngọc trong tay, thấp thỏm : "Ta thể dùng khối ngọc cho tiền đặt cọc ?”
Nhạc Thù thương hại , nhưng mặt chỉ thể : "Xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-471.html.]
Hy vọng tan vỡ, Tề Xuyên chỉ cảm thấy mắt tối sầm, mệt mỏi và buồn ngủ mấy ngày nay mãnh liệt ập tới, thể mỏng manh rốt cuộc cũng chống đỡ nổi nữa, mềm nhũn ngã xuống.
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng giữ vai .
Tề Xuyên giật mở mắt, nữ tử mặc y phục màu trắng mặt , ánh mặt trời chiếu xuống từ đằng tựa như tiên nhân trời giáng xuống.
“Ngươi cứu nương ?”
“Cứu! Xin hãy cứu nương của !”
Lục Kiến Vi gật đầu, : "Ta thể miễn tiền xem bệnh cho ngươi, nhưng một điều kiện.”
"Thật ?” Tề Xuyên quá đỗi mừng rỡ: “Xin mời ngài !”
"Nương ngươi thương do võ giả công kích, thể trị thương tích ." Lục Kiến Vi rõ với : “Có điều phương pháp dùng đó nguy hiểm, nên thử nghiệm một phương pháp mới, nếu như phương pháp phổ biến, chỉ là , mà những thầy thuốc khác cũng thể học .”
Tề Xuyên lắp bắp : ... Ý ngài là ?”
"Ý của là…” Vẻ mặt Lục Kiến Vi bình thản: “Nương ngươi là bệnh đầu tiên thử nghiệm phương pháp , thể một rủi ro nhất định, nếu như ngươi đồng ý, thể miễn tiền xem bệnh và tiền thuốc, đồng thời chữa khỏi bệnh cũ năm xưa của nương ngươi.”
Tề Xuyên im lặng một lát hỏi: "Rủi ro đến mức nào?”
"Kết quả nhất là kinh mạch của nương ngươi hao tổn.” Lục Kiến Vi thành thực : “Nếu như thật sự xuất hiện kết quả như , sẽ chịu trách nhiệm.”
Tề Xuyên kịp phản ứng, lưng ít kêu gào.
"Ta! Ta đồng ý thử!”
"Ta ! Lục chưởng quầy! Chọn !”
"Mặc kệ trị khỏi , kinh mạch đều tổn hại, bằng thử một chút, Lục chưởng quầy, đồng ý phối hợp ngài!”