Đạo cụ cấp bảy đủ xài ở Giang Châu Thành, hơn nữa, danh tiếng của Bát Phương khách điếm rõ ràng, chắc là sẽ mắt đến đây khiêu khích nữa.
Võ Vương cấp tám cũng nhàn rỗi, cả ngày lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cần Võ Vương cấp tám, thì sẽ thể phá vỡ đạo cụ khách điếm.
nếu nàng mở khách điếm ở Tây Nam, quen cuộc sống nơi đây, cho dù nàng là Võ Vương cấp tám, cũng nhất định thể thời thời khắc khắc bảo hộ các tiểu nhị khác.
Đạo cụ vẫn cần thiết.
Cũng may tiền trong sổ sách đủ để thăng lên cấp bảy.
Sau nửa tháng, thư viện Lô Châu gửi đến mấy quyển địa chí, kèm theo một lá thứ khuyên Thượng Quan Dao trở về, nàng cáo biệt Lục Kiến Vi dẫn Tiểu Đào rời khỏi khách điếm.
Ôn Trứ Chi cũng nhận hồi âm từ Tây Nam.
Mọi thứ đều sẵn sàng, đây là là thời điểm tiến về Tây Nam.
Đêm khi khởi hành, khách điếm đón một vị khách bất ngờ. Viên Quỳnh dẫn theo Bạch Quả ở bên ngoài khách điếm lộ vẻ áy náy.
"Mạo tới cửa quấy rầy, thất lễ.”
Lục Kiến Vi mỉm : "Khách quý tới cửa, quấy rầy? Viên y sư, mời . Quan Hà, dâng .”
"Đa tạ Lục chưởng quầy.”
Viên Quỳnh dẫn theo Bạch Quả về phía sảnh đường, ánh mắt khỏi dừng ở tấm biển dựng bên cạnh cửa sảnh, đó “Cấm ẩu đả trong khách điếm" khiến cảm giác mới mẻ.
"Cái nghĩa là gì?" Bạch Quả tò mò hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhạc Thù trả lời: "Đây là quy củ của khách điếm, trong khách điếm thể động võ, nếu sẽ trừng phạt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-478.html.]
"Sao quy củ kỳ quái như ?"
Nhạc Thù lọt chữ "kỳ quái", khỏi giải thích: "Nếu quy củ , các khách nhân giang hồ sẽ chỉ đánh đánh g.i.ế.c giết để giải quyết vấn đề, thì chẳng sẽ một nạn nhân thực lực yếu kém chỗ giải oan ?”
Chính là hưởng lợi từ quy củ cho nên trở thành ủng hộ trung thành nhất.
Quy củ đặc biệt , vô cùng , giang hồ đều nên tuân thủ.
Bạch Quả "Ồ" một tiếng, hỏi nữa.
Nàng quanh năm ở Thần Y Cốc, từng thấy qua bao nhiêu phân tranh, thế nên vẫn cách nào hiểu .
Viên Quỳnh khỏi cảm thán: "Lục chưởng quầy tâm tư thông thấu, hổ là Thanh thiên nữ hiệp.”
"Đều là thoại bản phóng đại lên, Lục mỗ đảm đương nổi những lời tán thưởng.” Lục Kiến Vi đổi chủ đề: “Viên y sư đến thăm tiểu điếm là chuyện gì ?”
Viên Quỳnh quen vòng vo, thẳng: "Thần Y Cốc trả y thư cho hại, trong lòng phức tạp khó tả, nên xuất cốc giải sầu một thời gian. Ta nghiên cứu kinh mạch, mấy năm nay vẫn tiến triển, lẽ là lòng quá mức bế tắc, dẫn đến cách nào tiến bộ. Bất luận là y đức là y thuật, đều kém xa Lâm tiền bối lúc .”
"Ý của Viên y sư là?”
"Lục chưởng quầy, thực dám giấu giếm, ở ngoài cốc một thời gian, ngoài cốc nhiều bệnh nhân như , lẽ thể giúp thăng tiến y thuật. Chỉ là vết xe đổ của Lâm tiền bối, lo lắng giang hồ hiểm ác. Ta thì sống cũng đủ , chỉ là Bạch Quả vẫn còn nhỏ. Bát Phương khách điếm thể cung cấp cho sự che chở, cũng thể chữa bệnh cho , ở nơi hành y chữa bệnh.”
Lục Kiến Vi: “...”
Nàng vốn còn nghĩ và A Điều đều Tây Nam thì công năng "An dưỡng" của khách điếm sẽ mất hiệu lực, ngờ tự đưa tới cửa.
Nếu nàng một chút do dự nào, thì đó đều là vũ nhục với tiền tài.
"Viên y sư ở khách điếm nghề y, đương nhiên là cực kỳ hoan nghênh.” Lục Kiến Vi cân nhắc mấy giây : “ mà, đúng lúc xa nhà một chuyến, khó mà quản lý việc ăn của khách điếm. Trị bệnh cứu tồn tại nguy hiểm, cũng là tin y thuật của Viên y sư, chỉ là...”
"Lục chưởng quầy yên tâm, hành nghề y chính là chuyện của cá nhân , tuyệt liên luỵ đến khách điếm.” Viên Quỳnh trịnh trọng : “Nếu ngươi yên lòng, chúng thể định khế ước.”
Lục Kiến Vi : "Ngươi xem cách thế nào? Ngươi thể mượn khách để hành nghề y, khách điếm cũng sẽ bảo vệ an nguy của ngươi và Bạch Quả, tiền xem bệnh chia năm năm. Một khi gặp nguy hiểm, khách điếm sẽ dùng năng lực lớn nhất để bảo vệ ngươi và Bạch Quả an , đương nhiên, nhất định trong phạm vi kinh doanh của khách điếm.”