Lục Kiến Vi lắc đầu: "Tạm thời  . Cho dù như thế nào thì chúng    chỗ  ở Đạt Đạt Thành  . ”
Chỉ  chỗ   thì bọn họ mới  thể  cơ hội xâm nhập  trong nội bộ bộ lạc. Bài ngoại là bởi vì lợi ích  đủ nhiều.
Lợi ích đúng chỗ, tất cả đều sẽ dễ  chuyện.
Mặt trời ngả về tây, ánh sáng màu cam bao phủ những ngôi nhà trúc, mạ lên một lớp màu sắc ấm áp.
Bầu trời cao lớn  xuống tiểu viện , cách đó  xa là những ngọn núi nhấp nhô liên miên ở chân trời ấn xuống một nét thủy mặc, núi xanh như tranh vẽ, trời xanh  gợn mây.
So sánh với Trung Nguyên, Điền Châu  một phen thú vị của riêng nó.
"Ôn công tử, một đường thuyền xe mệt mỏi, ngươi nghỉ ngơi sớm .” Lục Kiến Vi  một tiếng,  đó   định   lầu chính.
"Rầm..."
Một tiếng va chạm kịch liệt đột nhiên truyền đến.
"Rầm... Ầm... Đùng..."
Thanh âm càng ngày càng gần, trong đó xen lẫn  ít tiếng kêu sợ hãi, tức giận mắng chửi và gào , truyền thẳng tới Bát Phương khách điếm.
Lỗ tai Lục Kiến Vi khẽ nhúc nhích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một võ sư cấp năm cùng mười mấy võ sư cấp bốn, cấp năm ẩu đả, đập phá  ít cửa hàng ven đường, còn   thương  ít  dân vô tội.
Mắt thấy sắp nện  Bát Phương khách điếm.
Nàng  chút do dự bỏ  hơn hai trăm nghìn lượng bạc mua đạo cụ phòng ngự và công kích từ thương thành, cũng đồng thời thăng lên cấp bảy.
Bây giờ nàng  cấp tám,  thể  sợ  bên ngoài đập phá khách điếm.
 nàng   khả năng lúc nào cũng ở trong khách điếm, trong khách điếm còn  tiểu nhị đẳng cấp thấp, những nhà sàn  cũng   xây dựng  vất vả mới , cũng  thể   tới   đập nát .
Đạo cụ ràng buộc khách trong nháy mắt, một thành viên trong ẩu đả   đá bay, thẳng tắp bay về phía tường viện khách điếm, ngay  đó là các loại đao kiếm rìu, nhao nhao c.h.é.m về phía cửa lớn của khách điếm,    hề để ý  thể tạo thành tổn thất cho khách điếm  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-487.html.]
Trong chốc lát, một cỗ lực lượng mạnh mẽ phóng  từ trong khách điếm, một chưởng đó như đánh tan mây mù, lộ  vực sâu lạnh lẽo  che lấp.
Tất cả   đều  hất  khỏi khách điếm, ầm ầm ngã xuống đất.
Khách điếm nguyên vẹn  chút tổn hại, trái ngược   với các cửa hàng lộn xộn xung quanh.
Lục Kiến Vi chắp tay  ở trong viện.
Tất cả nhóm tiểu nhị đều chạy đến  thành một hàng, nhìn thấy khách  mời mà đến đang chửi rủa bên ngoài khách điếm.
Bọn  đều mặc trang phục Điền Châu,  ngôn ngữ địa phương,  khi bò dậy từ  đất thì giương ánh mắt bất thiện  về phía đám  trong khách điếm.
"@#!%%!”
Người dẫn đầu mặt mũi hung ác, một vết sẹo cắt ngang má trái, cắt đứt lông mày, từ đuôi mắt vạch đến vành tai.
Lục Kiến Vi: ???
Hắn đang  cái quái gì ??
Lương Thượng Quân bắt  cơ hội biểu hiện, tận tâm phiên dịch: "Hắn đang hỏi “Ai ”.”
"Ác nhân gây chuyện ?” Lục Kiến Vi im lặng, dặn dò Lương Thượng Quân: “Bảo bọn  cút .”
Lương Thượng Quân: “...”
Hắn rầm rì  một câu với mặt sẹo, ngữ điệu chậm rãi, nhưng thái độ  ương ngạnh.
Nào ngờ mặt sẹo giận tím mặt, kêu gào một câu, tất cả   vẫn   hiểu.
"Hắn hỏi chúng  là ai mà dám trêu chọc đến Thánh Dược Đường.” Lương Thượng Quân giải thích: “Thánh Dược Đường là địa đầu xà* của Đạt Đạt Thành, khi tiến hành giao dịch dược liệu trong thành  nộp một khoản tiền giao dịch nhất định cho Thánh Dược Đường.”
*Địa đầu xà: Một từ lóng dùng để chỉ kẻ chuyên bắt nạt, du côn áp bức  dân.
Tiết Quan Hà nhíu mày: "Dựa  cái gì? Thế  thì khác bọn thổ phỉ ở chỗ nào?”
"Bảo bọn  cút .” Lục Kiến Vi vẫn  câu .
Không thể hiểu nổi đám  , rõ ràng   địch    mà còn  thể kiêu ngạo như thế,  địa đầu xà  lâu, ngay cả thế cục cũng  thấy rõ nữa  ?