Đường chủ của Thánh Dược Đường cũng sẽ  rảnh đến mức   chuyện để , tự  xuất thủ đối phó với tiểu nhân vật như A Mộc Lãng.
 bây giờ  thứ  khác.
Mười mấy  của Thánh Dược Đường  khách điếm trói  ném  trong chuồng ngựa, Thánh Dược Đường mất hết mặt mũi,  nhanh sẽ trở thành trò  của Đạt Đạt Thành, chắc chắn đường chủ sẽ   yên.
Nếu đường chủ tự   tay thì  chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng.
Lục Kiến Vi   hứng thú với tên đường chủ , ngược   thần giáo trong miệng  gợi lên vài phần hứng thú.
"Nghe  Cổ thần giáo là giáo phái lớn nhất Tây Nam, giáo chúng vô ,  nhiều tộc dân đều tín ngưỡng Cổ Thần, lấy Cổ Thần  tôn, tục xưng là Thần giáo."
A Mộc Lãng cũng đồng ý: "Không sai, Cổ Thần che chở cho con dân bộ lạc, giáo chủ chính là thần sứ, chỉ  giáo chủ mới  thể câu thông với Cổ Thần, mấy năm nay bộ lạc mưa thuận gió hòa đều là bởi vì  Cổ Thần che chở. ”
"Cổ thần bảo hộ con dân,  thì vì  giáo thần sứ Cổ thần  dung túng Thánh Dược Đường  xằng  bậy, tổn thương tộc dân? Tại  các ngươi   e ngại  đức  xứng vơi vị? Cổ thần sẽ  trừng phạt bọn họ ?” Lục Kiến Vi một châm thấy máu.
"Cổ thần một ngày trăm công ngàn việc,    thể chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt ?” A Mộc Lãng  logic của : "Hoàng đế Trung Nguyên các ngươi cũng   khả năng tự   quản lý chuyện của một thôn  ?”
Điền Châu   đưa  bản đồ Khải triều mấy chục năm, nhưng A Mộc Lãng vẫn dùng "Trung Nguyên của các ngươi",  thể thấy  trong nội tâm cũng  tán thành  cũng là  Khải triều.
Lục Kiến Vi: "Ngươi    lý.”
"Hay là các ngươi theo  về trại , Thánh Dược Đường cũng  dám tùy tiện xông .” A Mộc Lãng cố gắng mời.
Lục Kiến Vi mỉm  : "Mở tiệm  ăn,  thể nào sợ hãi khách nhân tới cửa?”
"Ngươi  ý gì?”
Lương Thượng Quân dùng ngôn ngữ của tộc Bố Ngoã  với : "Ngươi cứ trở về ,  cần lo lắng, chúng  tới  sinh ý,    khách.”
"Thế nhưng mà...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-490.html.]
A Mộc Lãng đang chần chờ thì ngoài viện vang lên tiếng sáo quanh quẩn du dương.
Âm sắc sáo trúc kéo dài uyển chuyển, réo rắt dễ , nếu là thời điểm bình thường, giai điệu tao nhã như  ngược   thể  cho lòng  sảng khoái, nhưng  mắt, tiếng sáo càng thêm cao vút kịch liệt  ngừng nghỉ chút nào ở xung quanh khách điếm,  cho lòng  sinh phiền muộn.
Nương theo tiếng sáo là tiếng xột xoạt của rắn trùng đang bò.
Một    ngọn cây cao,   mặc y phục rực rỡ, sáo trúc  ngang ở bên môi, nhắm mắt triệu hoán lít nha lít nhít trùng rắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Võ giả cấp sáu, tu vi sơ kỳ.
Vô  trùng rắn từ bốn phương tám hướng vọt tới, vây quanh khách điếm chật như nêm cối, âm thanh xì xì  dứt bên tai.
Người   xuất hiện  dùng đại chiêu như , hiển nhiên là kẻ đến   ý .
Cơ hội khó  , Lục Kiến Vi   bỏ qua.
"Các tiểu nhị, cơ hội luyện tập nhiều như ,   lãng phí.”
Yến Phi Tàng  sớm  kìm nén  nữa,  rút đao  khỏi vỏ, đao phong cuốn lên bụi đất, trong nháy mắt c.h.é.m g.i.ế.c mấy chục con rắn dài.
Ba  Tiết Quan Hà, Nhạc Thù, A Điều cũng  cam lòng yếu thế.
Đao quang kiếm ảnh, thuốc bột tràn ngập, trùng xà như thủy triều gặp  sự hung mãnh của các tiểu nhị thoáng đình trệ.
Ôn Trứ Chi: "A Nại, lấy cho Lục chưởng quầy cái ghế dựa.”
"Có ngay.” A Nại chạy  trong phòng, tay chân lanh lẹ mang  một cái ghế mây: “Lục chưởng quầy,  lâu mệt mỏi,  bằng  xuống xem.”
"Đa tạ.”
Lục Kiến Vi vén làn váy lên, tiêu sái  xuống.
Mặt trời xuống núi, ráng chiều giống như dải lụa xinh  trải  ở  đường chân trời một phương rực rỡ, đỏ hồng mà chói mắt.
Tiểu viện của khách điếm  bao phủ trong ánh sáng, hiện  vẻ thần bí khó lường.