Người cây khẽ nhấp một tiếng, mở hai mắt , tầm mắt rơi về phía hai đang nhàn nhã trong viện.
Vạt áo lất phất theo gió, phối với cành lá lưng càng tăng thêm sức mạnh.
Lúc A Mộc Lãng mới hồn, hoảng sợ : "Là Phó đường chủ A Thạch Thải!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao thủ cấp sáu, đầu bên đường chủ, chính là đồng tộc của A Thạch Khâu, một cách chính xác thì là đường thúc của A Thạch Khâu.
A Thạch Thải nheo mắt , vì nội lực tràn mà cành lá chân rì rào rung động.
Hắn nữa nâng sáo lên, tiếng sáo vang lên bén nhọn chói tai.
Trùng xà ngoài viện đột nhiên phát điên, bộ bò lên tường viện, lao thẳng tới Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi.
Mấy Yến Phi Tàng dù sức, cũng cách nào trong thời gian ngắn g.i.ế.c sạch tất cả trùng xà.
Mấy chục con độc xà dài nhỏ phun lưỡi rắn, nước miếng nhỏ xuống từ răng độc, đồng thời nhào về phía trong viện.
A Mộc Lãng đang cầm lấy củi đao liều mạng thì một cỗ nội lực cực kỳ mạnh mẽ từ phía truyền đến.
Khí thế sông núi cuồn cuộn, mây mù bỗng hoá sáng ngời, nhưng mà thoáng trong chớp mắt, tất cả trùng xà mặt đều hóa thành bột mịn, c.h.ế.t đến thể c.h.ế.t nữa.
Là chân chính hóa thành bột mịn, hề giả dối.
Hắn ngạc nhiên .
Một chiếc lá trúc đ.â.m thủng khí, như băng xẹt qua, mang theo vạn quân lôi đình, đánh về phía A Thạch Thải đang thổi sáo.
Dưới uy thế của Võ Vương cấp tám, Võ sư cấp sáu tránh cũng thể tránh .
Lá trúc mềm mại cắt đứt sáo cứng rắn, sáo trúc mặt A Thạch Thải chia năm xẻ bảy, sáo gãy trượt xuống khỏi bàn tay , rơi xuống tàng cây, phát tiếng vang lanh lảnh.
Giống như tâm trạng lúc của .
Uy áp cường thế bậc , chỉ từng cảm nhận từ Giáo Chủ Thần Giáo.
Rốt cuộc nàng là ai? Nhìn qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, vì nội lực cao thâm như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-491.html.]
Võ Vương cấp tám trẻ tuổi như , thể?
Không tiếng sáo khống chế, trùng xà ngoài viện mất phương hướng, dựa trực giác nhạy bén của động vật, nhanh chóng thoát khỏi viện tử.
Trùng xà lít nha lít nhít giống như thủy triều rút , A Thạch Thải cũng sinh lòng rút lui, nhưng áp bách đến từ Võ Vương cấp tám trong viện khiến thể nhúc nhích.
Hắn nuốt uất khí trong lòng xuống, trầm giọng : "Ta là Phó đường chủ của Thánh Dược Đường, các hạ giam của Thánh Dược Đường chúng là mục đích gì?”
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày, khả năng tiếng Trung Nguyên tệ lắm, vặn, khỏi cần phiên dịch.
"Các ngươi như thấy thảm trạng của các cửa hàng bên đường ?”
A Thạch Thải: "Ý ngươi là gì?”
"Thánh Dược Đường phách lối hung hăng ngang ngược, suýt chút nữa hủy hoại tiểu điếm, chỉ xin , còn dùng độc cổ hại , trừng phạt, quá đáng chứ?"
A Thạch Thải: “...”
Nội lực cấp tám đè ép, thể ?
"Các hạ như thế nào?”
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng một tiếng, giọng vô cùng ôn hòa: "Bọn họ thu năm trăm lượng vàng giao dịch của , cũng khó ngươi, bán theo cân, một cân một trăm lượng, ngoài với những cửa hàng hủy hoại bên đường, Thánh Dược Đường cũng nhất định bồi thường đúng chỗ.”
A Thạch Thải: “...”
Một cân một trăm lượng, một mất gần hai mươi nghìn lượng, cướp tiền ?
"Ta giống các ngươi, kẻ cướp tiền, chỉ yêu cầu bồi thường hợp tình hợp lý.”
Lục Kiến Vi mỉm híp mắt : "Đương nhiên, ngươi cũng thể lựa chọn chuộc .”
A Thạch Thải phản bác .
Mặc kệ lựa chọn loại nào thì thanh danh của Thánh Dược Đường đều sẽ quét sạch.
Hắn tự địch nhóm Lục Kiến Vi, nên chỉ thể tạm thời đồng ý, chờ trở trong Thánh Dược Đường bàn bạc kỹ hơn.
"Việc quan trọng, cần trở về báo cáo đường chủ.”