Hắn mặc trường bào màu xanh đậm, trong tay xách một cái túi, túi dùng sợi dây mây bện thành, điểm xuyết dây thừng đủ màu sắc.
A Thạch Thải dám nhiều.
Trong túi là cổ săn g.i.ế.c đường chủ tỉ mỉ bồi dưỡng, cấp bậc cổ vương, cực am hiểu mê hoặc tâm trí khác, g.i.ế.c trong vô hình.
Đường chủ ngẩng đầu về phía bầu trời đêm, thở dài một tiếng.
"Chỉ trăng bầu trời là đa tình nhất, thậm chí còn soi tỏ cả sân hoa rơi. A Thải, thật sự thích đả thương khác.”
A Thạch Thải: "Là những Trung Nguyên quá đáng, đường chủ chỉ là bất đắc dĩ.”
"Ha ha.”
Đường chủ nhấc túi trong tay lên, đầu ngón tay chạm vài cái, thở dài : “Ta vẫn thích Trung Nguyên, ánh trăng ngòi bút của thi nhân thật sự .”
A Thạch Thải im lặng lắng .
" Tiểu U của cho , m.á.u của võ giả Trung Nguyên cũng thơm ngọt, nếu những gì ngươi là thật, thể đêm nay Tiểu U lộc ăn .”
A Thạch Thải nghĩ tới Lục Kiến Vi cao thâm khó lường, khỏi khuyên nhủ: "Đường chủ, Trung Nguyên câu là: Biết trăm trận trăm thắng, mấy hôm nay đúng là quỷ dị, hề dáng vẻ sợ hãi, chúng cần điều tra rõ ràng , đó mới quyết định ? ”
"Lời ngươi lý.” Đường chủ khép hai mắt: “Người Trung Nguyên xưa nay quỷ kế đa đoan, cũng thể hù dọa Tiểu U nhà . Mới ngươi bọn họ trói hơn mười trong đường, hiện tại thế nào ? ”
A Thạch Thải truyền đạt chính xác ý tứ của Lục Kiến Vi. "Một cân một trăm lượng? “Thú vị.”
Đường chủ rũ mắt: "Một đám phế vật mà thôi, cần gì lãng phí tiền tài?”
A Thạch Thải lấy dũng khí: "Thế nhưng mà”...”
"Thế nhưng mà đường chất tiện nghi của ngươi ở bên trong, ?" “...Thuộc hạ tội.”
Đường chủ , ống tay áo rộng rủ xuống đến bên chân, vạt áo mặt đất nhấc lên uốn lượn gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-493.html.]
Hắn vươn bàn tay thon dài trắng nõn , bắt lấy cằm A Thạch Thải, kỹ một lát. "Ngươi là Phó đường chủ, cho ngươi mặt mũi . Ngươi cũng là Trung Nguyên lợi hại, tất nhiên khác biệt với những thứ ngu xuẩn lúc , tạm thời giữ chơi thêm mấy ngày.”
A Thạch Thải quỳ xuống đất quỳ tạ ơn.
"Bao nhiêu cân thì phạt bấy nhiêu roi, tự lĩnh phạt .”
"Tuân mệnh.”
Hôm , A Thạch Thải mang theo một lượng tiền lớn tiến về Bát Phương khách điếm.
Đối với cảnh tượng như , tiểu nhị trong cửa hàng thành thói quen, A Thạch Thải là đầu tiên, cũng là cuối cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một đám A Thạch Khâu là mười lăm , bình quân một một trăm năm mươi cân, dựa theo cách tính một cân một trăm lượng, tổng cộng hai trăm hai mươi lăm nghìn lượng.
"Tiểu Khách, những là do dùng đạo cụ đánh bại, chúng chia đôi .”
“...”
"Ngay từ đầu lấy đạo cụ chủ lực, nhưng lúc là dùng ám khí chế trụ bọn , ngươi đừng hòng quỵt nợ với .”
Tiểu Khách bất đắc dĩ: "Ngươi cũng tiền như , cần tính toán như thế thanh?”
Lục Kiến Vi: "Ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của . Vậy cứ quyết định như thế , chia đôi tiền.”
Tiểu Khách nàng, đành đồng ý.
Tiền trả hết, còn đang trong chuồng ngựa.
Lục Kiến Vi hiệu cho nhóm tiểu nhị đẩy ngoài, mới chỉ một đêm mà tất cả mười mấy đều giày vò đến mức hình , khiến A Thạch Thải hoảng sợ nhảy dựng lên.
Hắn nhăn mày , mặt lộ vẻ vui.
"Xin .” Tiết Quan Hà mở to hai mắt chân thành, giải thích: "Chúng cũng bọn họ , đêm qua thấy bọn họ gào, phát hiện bọn họ thành bộ dáng , bọn họ kêu gào thật sự quấy nhiễu khác nên chúng cho bọn họ uống thuốc câm. ”
Toàn đám A Thạch Khâu một miếng da lành lặn nào, thối rữa chịu nổi, m.á.u chảy đầm đìa trải mặt đất, cực kỳ khiếp .