Tấm màn đung đưa lộ một khe hở, Lục Kiến Vi mặt đối mặt Hách Liên Tuyết, thể thấy dung mạo thật của nàng.
Thanh cao thoát tục, dung mạo như hoa, hổ là nhất giang hồ.
“Tiểu Khách, Hách Liên cô nương thật.” Lục Kiến Vi khen ngợi từ tận đáy lòng.
Tiểu Khách: “Ngươi cũng , mỗi một vẻ.”
“Học thành ngữ tồi.” Lục Kiến Vi nhếch môi: " tích cách của vị thiên hạ nhất mỹ nhân ngược giống trong tưởng tượng.”
Mỹ nhân còn kéo tay áo nàng, lầm bầm: “Lục chưởng quầy, ở Khoái Ý Đình nhận ngươi, , nhận ngươi, khi bọn họ gọi tên của Yến Phi Tàng, mới ngươi chính là thanh thiên nữ hiệp.”
Hai Triệu Biện bắt đầu đau đầu .
Tuyết Nhi của bọn họ thực sự đổi thành khác ?
“Ta qua thoại bản của ngươi nhiều , thích, lúc ở Kiềm Châu đoán ngươi đến Điền Châu, quả nhiên ngươi thật sự mở khách điếm, cho nên liền đến đây.” Hách Liên Tuyết đột nhiên dừng , đó tự trách : “ còn đem theo hai kẻ phiền phức, bọn họ nhất quyết cùng , còn đưa đến phiền phức lớn cho ngươi, Lục chưởng quầy sẽ trách chứ?”
Lục Kiến Vi: Sẽ , dù cũng kiếm ít tiền.
Có điều mỹ nhân nhẫn nhịn nhiều năm, cho nên lúc mới nhiều như ?
“Vi Vi, nàng là hâm mộ của ngươi chứ?” Tiểu Khách trêu chọc: "Sau khi xem xong thoại bản giang hồ liền trở thành hâm mộ của ngươi.”
Lục Kiến Vi vẫn còn tỉnh táo: “Nữ nhi tông chủ Tiêu Dao Tông chuyện gì mà gặp qua? Sao thể bởi vì thoại bản vặt vãnh mà thích bao giờ thấy mặt?”
“Vậy Hách Liên Tuyết là ?”
“Khách nhân chủ động đến Bát Phương khách điếm nào là việc cần thỉnh cầu?”
“Nàng cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-519.html.]
“Nhất thời rõ.”
Lục Kiến Vi cũng vội vàng, thời gian lâu dần cũng sẽ lộ dấu vết.
Sau khi tiếng sáo dừng , Ấp tộc cũng dần tỉnh táo, nghĩ đến những việc , nào nấy tức giận đến mức khách điếm.
một tia lý trí cuối cùng kéo giữ bọn họ.
Bọn họ dẫn thương vội vã về tộc.
Tộc trưởng Ấp tộc và các trưởng lão đang chuẩn cho Cổ Thần Tiết, thấy đám thảm hại về, quả thật khó mà tin .
Trưởng lão tức giận trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì? Không bảo các ngươi cứu A Trát Mật ?”
“Đám Trung Nguyên đó quá quỷ dị, bọn ở tay nàng còn dùng quá một chiêu.”
“Ngươi đang lời ngu xuẩn gì thế? Người Trung Nguyên đều là những kẻ ngu ngốc, chỉ cần dùng trùng xà doạ sẽ sợ c.h.ế.t khiếp, gì lợi hại như lời ngươi , đừng biện minh cho sự vô năng của ngươi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tộc trưởng A Trát Sơn chìa tay áp chế cơn thịnh nộ của trưởng lão, hình cao lớn dường như che khuất tộc trưởng.
“Nếu như lời các ngươi là thật, đám Trung Nguyên thực sự dễ đối phó. Lúc Bố Ngõa tộc ngăn cho chúng , là bởi vì Trung Nguyên cứu mạng tộc nhân bọn họ, hừ, tộc Bố Ngõa ngu xuẩn tin Trung Nguyên xảo quyệt.”
“Tộc trưởng, A Trát Mật và mười mấy khác hiện tại đang nhốt trong chuồng ngựa của khách điếm, Trung Nguyên khinh quá đáng!”
Tộc trưởng cũng bực , đập mạnh tay vịn.
“Phái điều tra bọn chúng, bọn chúng hành xử quỷ dị, lẽ là dùng kì môn độn giáp của Trung Nguyên.”
Người đưa tin khác : “Tộc trưởng, bọn họ ngay cả Thánh Dược Đường cũng dám chọc giận, Thánh Dược Đường còn tốn mấy trăm ngàn lượng chuộc mười mấy A Thạch Khâu.”
Mọi : “...”
Thánh Dược Đường từ lúc nào dễ chuyện như thế?
Nếu như ngay cả Thánh Dược Đường cũng sợ hãi, bọn họ cũng thể tiếp tục lỗ mãng?