Lục Kiến Vi tìm ai để oán trách, Tiểu Khách là một hệ thống, nó hiểu ý của nàng một chút nào, cho nên nhịn thẳng: "Hỏi ngươi một câu.”
"Ừ."
Nàng kể cho tình tiết đại khái của câu chuyện, đó hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy cuối cùng bọn họ ở bên hợp lý ?"
Ôn Trứ Chi hiếm thấy mà nghẹn lời một lúc, ánh mắt sáng quắc của Lục Kiến Vi, mở miệng : "Nếu là vị kẻ thù , sẽ nhổ cỏ tận gốc, những chuyện kế tiếp sẽ xảy ."
Lục Kiến Vi: Được , trực tiếp phá hỏng.
Nàng tiếp tục gặm bánh nhân thịt.
"Ngươi vui bởi vì thoại bản ?" Ôn Trứ Chi hỏi.
“Cũng thể là vui :” Lục Kiến Vi lắc đầu : “Chỉ là trong lòng chặn , cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”
Ôn Trứ Chi gật gật đầu: "Sau khi xong quả thật sẽ khác vui."
Hắn mở tay nải , lấy một túi giấy dầu.
"A Nại chuẩn mứt, ngọt, ăn một chút ?"
Tâm trạng của Lục Kiến Vi dễ chịu hơn nhiều, theo ý cầm lấy một miếng mứt cho trong miệng.
Quả nhiên ngọt.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống núi rừng, yên tĩnh dịu dàng. Xuyên qua khe hở lá cây, những chấm vàng nhẹ nhàng lay động mặt khuôn mặt nàng, khi thì nhảy đến đuôi mắt.
Cơn gió trong rừng bất thình lình thổi qua, thổi rối tung mái tóc nàng, còn vương một chút vướng khóe môi của nàng.
Ôn Trứ Chi theo bản năng duỗi tay .
Lục Kiến Vi tùy tay gạt sợi tóc , thấy giơ tay, hỏi: "Làm ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-528.html.]
"Không gì."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Trứ Chi , nữa đưa túi giấy đựng mứt tới.
Vào đúng giờ mùi, bốn Lục Kiến Vi đến thôn trại.
Thôn trại xây dựng một mảnh đất bằng phẳng trống trải trong sơn cốc, xung quanh vây quanh bởi dãy núi, nhà cửa đều dựng bằng tre gỗ, từ xa, phảng phất như hòa một với núi rừng.
Tên của thôn trại là Tháp Cách, phiên âm và dịch nghĩa trong ngôn ngữ của Bố Ngõa tộc ý nghĩa là "sông lớn".
Sự xuất hiện của Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi dân làng ở Tháp Cách chào đón nồng nhiệt.
Bọn họ tập trung tất cả các thanh niên trai tráng và cô nương trẻ tuổi trong trại, múa hát ở lối trại, dùng để tỏ lòng thành kính và ơn các vị khách tôn quý.
Các thanh niên thổi khèn, các cô nương ăn mặc váy áo màu sắc sặc sỡ, di chuyển thành vòng xung quanh hai , váy dài màu sắc tươi tắn tạo nên từng tầng từng lớp sóng gợn.
Lục Kiến Vi còn từng gặp qua tình thế như thế , trong lòng sinh cảm giác tự nhiên, nhưng sắc mặt đổi, gì cũng đoan trang.
Dư quang liếc về phía nhà giàu một ở bên cạnh, cũng đoan trang nhất thể, nhận thấy ánh mắt của nàng, đầu qua, trong mắt còn ý .
"Có chuyện gì ?" Hắn hỏi.
Lục Kiến Vi dùng nội lực truyền âm: "Ngươi thích nơi ?"
"Thích." Ôn Trứ Chi chằm chằm đôi mắt nàng: "Nơi ."
Lục Kiến Vi ngẩn , dời ánh mắt sang chỗ khác, nữa rơi về phía đội ngũ hoan nghênh đang tấu nhạc khiêu vũ.
Không bao lâu, khiêu vũ và âm nhạc dừng .
Một đàn ông trung niên cao lớn cường tráng từ trong đám bước , đầu đội khăn tay, mặc áo ngắn màu nâu xám, cánh tay cơ bắp lực lưỡng, mặt nở nụ hàm hậu, mở miệng thể lưu loát ngôn ngữ Trung Nguyên.
"Ta là trại chủ của Tháp Cách Trại, A Mộc Hồn, hoan nghênh hai vị khách quý đến, trong trại chuẩn xong thức ăn và rượu, xin mời hai vị."
Người dân trong trại chuẩn nơi ở cho Lục Kiến Vi và Ôn Trứ Chi, đó là một ngôi nhà sàn ở trung tâm trại, bàn ăn đặt ở đất trống căn nhà, phụ nhân trong trại bưng lên đồ ăn và nước canh nóng hầm hập.
A Mộc Hồn nhiệt tình tiếp đón hai , cũng đích múc hai bát lớn súp đen như mực.