Nàng cúi đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Trứ Chi đang cầm hai túi giấy dầu, trong túi đựng đầy đồ ăn nhẹ,  hạch đào,  mứt.
Túi giấy dầu   lấy từ trong bao y phục , , tay nải lớn mà A Nại chuẩn  vẫn luôn gác ở  đùi của , suốt đường   đều mang theo.
Lục Kiến Vi cũng   bao nhiêu vật dụng, tới Cổ Thần Tiết, nàng chỉ mang theo một túi nước và một thanh đao là hết.
Đi đường cả một ngày một đêm, mặc dù dọc đường tộc nhân Bố Ngõa  cung cấp thức ăn, nhưng nàng ăn  quen, cũng  ăn nhiều,   bụng còn rên rỉ hai tiếng.
“A Nại thật  cách chuẩn .” Lục Kiến Vi  trêu chọc một câu, vươn tay nhận lấy mứt, cho  miệng nhai nuốt trong im lặng.
Dù  đây cũng là ngày hội long trọng nhất của tam tộc, việc bóc vỏ hạch đào phát  âm thanh sẽ  phiền đến  khác.
Mứt thì thích hợp hơn.
Nàng ăn mứt, ngẩng đầu  lên dàn tế.
Một bàn tay bỗng nhiên đưa tới  mặt nàng, cầm theo một cái khăn sạch sẽ,  khăn chất đầy nhân hạch đào.
Lục Kiến Vi: "…"
Nàng ngạc nhiên cúi đầu  xuống.
Ôn Trứ Chi lấy  một quả hạch đào, nắm chặt ở lòng bàn tay mấy , vỏ ngoài của quả hạch  nứt thành từng mảnh nhỏ  mỹ, nhẹ nhàng gõ một cái, lớp vỏ bong  từng mảng, chỉ còn  nhân hạch đào nguyên vẹn.
Lớp vỏ vỡ   đặt  trong túi giấy trống.
Dùng nội lực để đập vỡ vỏ  khó, nhưng  thể   đến trình độ  thì  nhiều lắm.
Hành động  yêu cầu  khống chế nội lực cực kỳ chính xác,   nhiều năm kinh nghiệm thì  khó   điều .
Lục Kiến Vi chỉ mất thời gian một năm để trở thành Võ Vương cấp tám,   sử dụng nội lực cực kỳ  hạn,   nhiều chỗ nhỏ bé nàng cũng  thể đạt  tinh diệu như .
Ánh mắt của nàng rơi  sườn mặt nghiêm túc của đối phương,  lặng lẽ mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-538.html.]
Một  ăn, một  lột,  bao lâu hạch đào  thấy đáy.
Sau khi A Lặc Thư quan sát một lúc lâu, rốt cuộc nhịn   mở miệng: "Có  các ngươi định tiếp nhận chúc phúc của Cổ Thần ?"
Hai  đều  thèm để ý đến .
Từ  khi A Lặc Thư lên  đường chủ,    giờ  tức giận như thế , từ lúc Lục Kiến Vi chọn  bại lộ  phận của  ở  đường,  vẫn luôn nghẹn đến mức lợi hại.
 Lục Kiến Vi là Võ vương cấp tám,   tìm ngược cũng   chỗ để tìm.
Ánh mắt  lướt qua Ôn Trứ Chi,  đột nhiên  lạnh một tiếng.
"Lục chưởng quầy, hà tất gì ngươi   thiết với một tên ma ốm như ? Không thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, ngay cả khi  tìm cũng  tìm   dáng   tuấn, ít nhất    buồn cũng  thể an ủi bản    mù mắt."
Lục Kiến Vi  chút để ý mà đáp  một câu.
"Lâm công tử  kinh nghiệm phong phú như thế, chẳng lẽ từng  tổn thương tình cảm ?"
A Lặc Thư: "…"
"Tổn thương tình cảm cái gì chứ?" Hắn hung hăng nhíu mày, chán ghét : "Làm    thể  tổn thương tình cảm?!"
"Giải thích chính là che giấu, nhất định ngươi   tổn thương quá nặng ." Lục Kiến Vi  tủm tỉm : "Xin Lâm công tử hãy chia sẻ một chút kinh nghiệm của ngươi, để cho   thể lĩnh ngộ đạo lý sâu xa trong đó, tránh  lừa gạt dễ dàng."
Muốn ăn dưa!
A Lặc Thư thẹn quá hóa giận: "Ta    lừa!"
Giọng   nhỏ, những  xung quanh đều  thấy .
A Mộc Sa và A Mộc An liếc  , đều vất vả nhịn . Những tộc nhân Bố Ngõa còn   dám mạo hiểm  đường chủ, sắp nhịn đến nội thương.
"Các ngươi ——"
"Giáo chủ tới."
Một câu  lập tức dập tắt lửa giận của A Lặc Thư,  trừng mắt liếc    một vòng, ngẩng đầu  về phía đài cao, biểu cảm dần dần trở nên trang nghiêm.
Năm  xuất hiện  bục cao.