Lúc  bọn họ   thành kiến đối với y sư Trung Nguyên, nhưng chính mắt  thấy kỳ tích  chậm của Lục Kiến Vi, đều  tự chủ  mà sinh  hướng tới đối y thuật của Trung Nguyên.
Những   thương cần Lục Kiến Vi  tay đều  thương do nội, tổng cộng 45 .
Chờ cứu trị xong, mặt trời  nghiêng về phía tây.
Lục Kiến Vi cẩn thận chà lau ngân châm, bỏ  túi kim châm, ngẩng đầu  về phía  bên cạnh.
Ôn Trứ Chi đang giặt khăn trong một vại sành chứa nước suối.
Mặt trời lặn xuống từ khe hở  mái nhà, để  một vệt sáng mỏng dài  cánh tay .
Lục Kiến Vi  dựa  cột gỗ, lặng lẽ miêu tả mặt nghiêng của .
Đường nét lưu loát  mỹ, lông mi  dài, mũi  cao, môi hình…
“Làm  ?” Ôn Trứ Chi ngẩng đầu, ngược sáng  , khuôn mặt thanh tuấn  che  ánh sáng xem  rõ, chỉ  sự quan tâm trong mắt cực kỳ rõ ràng.
Lục Kiến Vi chống cằm  khẽ: “Không  gì, chính là đột nhiên suy nghĩ, khuôn mặt  mặt nạ của Bùi chỉ huy sứ rốt cuộc    ?”
Lông mi của Ôn Trứ Chi chớp một cái, hỏi: “Lục chưởng quầy cho rằng thế nào?”
“Ta đoán nhất định   bằng Ôn công tử.”
“…”
Lục Kiến Vi nghỉ ngơi một lát,  chọc Ôn nhà giàu một chút, khôi phục hơn một nửa sức lực,  dậy bước  y lư.
Ngoài y lư,  của Bố Ngão tộc do tộc trưởng A Mộc Kiều dẫn đầu,  thành mấy vòng, tất cả đều quỳ  mặt đất thành kính hành lễ.
Lục Kiến Vi:???
“Lục chưởng quầy, xin nhận một lạy của tộc !” Thanh âm của A Mộc Kiều to lớn vang dội, vang vọng trong sơn cốc, bên trong chứa đầy cảm kích và kính phục.
Lục Kiến Vi bật : “Không cần  đại lễ, ngươi và  vốn chỉ là giao dịch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-549.html.]
Hai bên  theo thỏa thuận,  cần như .
“Chuyện   giống .” A Mộc Kiều  tỉnh táo: "Cho dù  bao nhiêu tiền tài và dược liệu cũng  đổi  tính mạng của tộc nhân, ân cứu mạng của Lục chưởng quầy, A Mộc Kiều   gì báo đáp.”
Lục Kiến Vi than nhẹ: “Đứng lên .”
A Mộc Kiều dẫn tộc nhân  dậy, tộc trưởng của Mâu tộc lập tức  tới, phía  nàng còn  một đại hán cao lớn thô kệch, vẻ mặt của đại hán thấp thỏm,  dám  về phía Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy diệu thủ hồi xuân,  hổ là Thanh Thiên nữ hiệp của Trung Nguyên.” Tộc trưởng Mâu tộc  khen một câu.
Lục Kiến Vi: “Mỹ danh”  thật khiến    lấy ngón chân moi đất.
“Dũng sĩ trong Tộc của  cũng  thương,  cầu Lục chưởng quầy cứu trị dũng sĩ trong tộc của , cho dù là tiền khám bệnh  là dược liệu, tộc của  nhất định sẽ dâng lên.” Tộc trưởng Mâu tộc tràn đầy thành ý.
Lục Kiến Vi  tới chỗ của Mâu tộc để hái Cố Bạch Đầu, dù  cũng  cho   một chút mặt mũi.
“Có thể.”
Tộc trưởng Mâu tộc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lộ  nụ  cảm kích.
“Lục chưởng quầy, mời.”
“Chờ một chút” Tộc trưởng Ấp tộc A Trát Sơn căng da đầu mở miệng: "Lục chưởng quầy,  thể  …”
Lời còn    khỏi miệng,   A Mộc Kiều cắt đứt: “Đừng chậm trễ Lục chưởng quầy cứu ,  chuyện gì  !”
“Ngươi ——”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta cái gì? Ngươi đều  quên Ấp tộc các ngươi lúc   chuyện  gì ? Lục chưởng quầy mở khách điếm ở Đạt Đạt thành  , các ngươi chạy tới vây công ức hiếp, hiện tại   mặt mũi tới cầu  cứu mạng!”
A Trát Sơn nổi giận, thiếu chút nữa   tay, cũng may  trưởng lão  ánh mắt ở phía  kịp thời giữ chặt.
Dũng sĩ trong tộc còn chờ cứu mạng đây!
A Trát Sơn hít sâu mấy , đang  xin  với Lục Kiến Vi bằng bất cứ giá nào,   cũng  tiến  y lư của Mâu tộc, cao thủ của Mâu tộc canh giữ ở bên ngoài,  khác khó  thể tiếp cận.
Người  thương của Mâu tộc  nhiều lắm, Lục Kiến Vi châm cứu giữ  mạng của bọn họ,   thương còn  đều giao cho các Vu sư xử lý.