"Nơi nào cũng  quy củ, ngay cả khi ngươi trở thành tiểu nhị trong khách điếm cũng  tuân thủ quy củ của khách điếm." Lục Kiến Vi bật : "Hách Liên cô nương, khách điếm  thích hợp với ngươi."
"Rất thích hợp!" Hách Liên Tuyết vội la lên: "Sau khi   thoại bản, trong lòng  ẩn ẩn dâng lên một chút cảm giác khác lạ, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì    thể phân biệt , chỉ là  bội phục ngươi,  trở thành  chủ trì công đạo giống như ngươi, nhưng  vẫn quá mức nông cạn, còn  tìm ngươi hợp tác cướp đoạt bảo vật của Mâu tộc."
Lục Kiến Vi chỉ  ,   trả lời.
"Lục chưởng quầy,  thật sự  hiểu  đại nghĩa ở trong lòng ngươi,    theo ngươi."
"Hách Liên cô nương. " Lục Kiến Vi  thể  nhắc nhở nàng: "Ngươi  mỗi ngày tiểu nhị trong tiệm của    cái gì ?"
Hách Liên Tuyết gật đầu lia lịa: "Yến Phi Tàng chẻ củi, Tiết Quan Hà nấu cơm, A Điều am hiểu y độc, Nhạc Thù  thuật kỳ môn, Trương tiền bối phụ trách  việc trong ngoài, những việc đó  đều ."
"Vậy ngươi cho rằng, ngươi  thể  gì khi  khách điếm?"
"..."
Lục Kiến Vi  dậy  : “Dưỡng thương xong thì trở về ."
"Lục chưởng quầy. " Hách Liên Tuyết gọi nàng : "Ta sẽ bảo vệ khách điếm."
Lục Kiến Vi: "..."
“Cái gì  cũng  thể học, cái gì  cũng  thể  .” Hách Liên Tuyết nghiêm mặt : "Bát Phương khách điếm  uy danh hiển hách trong giang hồ, nhưng tất cả đều là bởi vì danh tiếng của một  ngươi. Xét về thực lực chỉnh thể, khách điếm kém xa so với các tông môn khác."
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ngươi   cái gì?"
"Để   tiểu nhị,   thể hỗ trợ   nhiều chuyện, tiết kiệm thời gian còn  của tiểu nhị, khiến cho bọn họ  thể nhanh chóng tăng thực lực lên."
Lục Kiến Vi : "Ngươi sẽ  thật sự cho rằng chẻ củi nấu cơm sẽ  chậm trễ việc tu luyện của bọn họ chứ?"
"Chẳng lẽ   ?"
"Ngược   cho rằng, bất kể  cái gì cũng cần  căng giãn  , chỉ chăm chăm theo đuổi tiến bộ sẽ dễ dàng chui rúc  ngõ cụt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-564.html.]
Hách Liên Tuyết sửng sốt, như suy tư gì đó, bỗng : "Xin nhận dạy bảo."
Lục Kiến Vi trở về phòng của , gặp  Ôn Trứ Chi ở ngoài cửa.
Hắn   xe lăn,  tay cầm quyển sách,   tiếng động thì ngẩng đầu, khi  thấy nàng, trong chớp mắt hai mắt sáng rực lên, ánh mắt theo sát bóng dáng nàng  dời một li.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Lục Kiến Vi khẽ rung rinh, cất giọng hỏi: "Đang đợi  ?"
Ôn Trứ Chi: " , ngươi vất vả ."
"Không vất vả,  giáo chủ dẫn đường, những độc vật đó cũng  dám đến gần chúng , còn tiện thể xem một hồi náo nhiệt." Lục Kiến Vi đẩy cửa phòng : "Vào ."
Xe lăn mang theo tiếng động ầm ầm tiến  phòng.
"Tình hình chiến đấu như thế nào?" Hắn  hỏi, đến bên cạnh bàn rót cho nàng một chén  nhỏ.
Nước  bốc khói nghi ngút, sương khói lượn lờ cuộn   trung.
"Rất kịch liệt." Lục Kiến Vi  nhận lấy: "Trà nóng?"
"Vừa   thấy ngươi trở về nên     nóng." Ôn Trứ Chi rũ mắt : "Chỉ  điều  đánh giá sai thời gian ngươi về đến phòng, nước  nguội một chút."
Bàn tay cầm  của Lục Kiến Vi  dừng , cẩn thận đánh giá biểu cảm của , nhưng chỉ huy sứ của Huyền Kính Tư từ  đến nay đều  để lộ hỉ nộ  ngoài,    thể dễ dàng để  khác   ?
Nàng nhếch khóe môi lên : "Ta cứu một mỹ nhân  thương,  mới tỉnh  cho nên về  muộn."
Ôn Trứ Chi bỗng ngước mắt: "Là  nào?"
“Ngươi đoán xem?" Đuôi mắt của Lục Kiến Vi nhiễm ý .
"Hách Liên Tuyết." Mặt mày căng chặt của  thả lỏng: "Là vì Cố Bạch Đầu ?"
"Trả lời chính xác." Lục Kiến Vi nhích gần sát  , gần gũi đến mức  thể  thấy hình ảnh phản chiếu của  trong con ngươi đối phương: "Có thể cho ngươi một phần thưởng."
"Phần thưởng gì?"
"Ngươi  cái gì?"