“Ta trói đạo cụ khách điếm với kiến trúc công năng đặc thù, chi tiết cụ tạm thời , đến lúc đó dựa theo tỉ lệ phân chia.”
Tiểu Khách tò mò: “Cái gì là kiến trúc công năng đặc thù?”
“Ta một ý tưởng nghĩ kỹ.” Lục Kiến Vi : "Đa võ giả đều sẽ thông qua chiến đấu mà trưởng thành, ít là bế quan và ngộ đạo. Đối với thì thể cung cấp cho bọn họ một nền tảng, mà nền tảng đủ để bảo đảm an nguy cho bản bọn họ; đối với thì cũng cần một nơi tuyệt đối yên tĩnh và an , thậm chí bọn họ cũng thể thông qua quan sát khác chiến đấu để thu hoạch linh cảm.”
“Chiến đấu đúng thật là thể thúc đẩy tiềm năng, nhưng tình huống rõ sẽ chết, thật sự thể cảm ngộ?” Tiểu Khách hỏi.
Lục Kiến Vi: “Võ Lâm Minh cách ba năm tổ chức thi đấu là vì cái gì?”
“Hiểu rõ thực lực của các môn phái, các môn phái cũng thể thông qua thi đấu mà vị trí của giang hồ.” Tiểu Khách phản ứng : “Ngươi là , bọn họ cũng là đang tìm kiếm đột phá?”
“Theo , trong đại hội ít võ giả thương, đa phần là vì khi tay thu tay kịp, nhưng cũng ít là do cố tình ám toán, cho dù nguyên nhân là gì thì thương cũng là kết quả mà bọn họ mong .”
Tiểu Khách: “Cho nên ngươi lợi dụng đạo cụ để giám sát trạng thái của các võ giả, ngăn cản việc ngoài ý xảy ?”
“Không sai.”
“ như thật sự sẽ trưởng thành ?”
“Đây chỉ là một trong những lựa chọn.” Lục Kiến Vi lộ bản chất gian thương: “Nếu võ giả tìm kiếm kích thích thì thể mời khác tham gia quyết đấu, nhưng nếu sợ đối thủ đánh c.h.ế.t hoặc trở thành phế nhân thì thể đặt lịch hẹn chữa trị ở khách điếm, một khi thương khách điếm sẽ ưu tiên trị liệu cho .”
Tiểu Khách rốt cuộc hiểu ý định của nàng.
“Ngươi là dùng phương thức để hấp dẫn càng nhiều võ giả đến khách điếm, âm thầm đổi quan niệm của bọn họ, từ đó khiến bọn họ trở thành ủng hộ quy tắc trong khách điếm đúng ?”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Trừ cái , còn nhiều thứ khác chúng từ từ .”
“…”
“Thế nào, hợp tác ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-570.html.]
“Ngươi định thu bao nhiêu tiền?”
Lục Kiến Vi: “Giá cả bàn .”
“Vậy thì hợp tác.” Tiểu Khách cuối cùng khuất phục tiền tài.
Hôm Lục Kiến Vi lời từ biệt với A Lặc Hồng, sự hộ tống của Bố Ngõa tộc, mất thời gian hai ngày mới rời khỏi dãy núi rộng lớn .
Ôn Trứ Chi sánh vai cùng nàng, đằng còn hai theo.
Một là Hách Liên Tuyết thương thế lành, một là A Lặc Thư ngụy trang thành Trung Nguyên.
Đi theo bọn họ đến khách điếm còn tạ lễ của ba tộc.
Tiền và dược liệu nhiều đến nỗi bỏ xuống .
Chuyến của Lục Kiến Vi thu hoạch phong phú, chỉ nhẹ nhàng lấy Cố Bạch Đầu mà còn kiếm tiền, cùng với dược liều nhiều vô kể, những thế còn thu hoạch hữu nghị của tộc dân Tây Nam.
Mặc kệ Ấp tộc nghĩ như thế nào, ít nhất Bố Ngõa tộc và Mâu tộc tương đối thiện với nàng.
Bọn tiểu nhị tiếng động mở cửa viện , còn thấy bóng dáng của chưởng quầy thì sọt tre chất đầy ở ngoài viện ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm.
Xảy chuyện gì thế ?
Chưởng quầy Cổ Thần Tiết một chuyến… kéo… a … là kiếm nhiều dược liệu như !
“Mọi vất vả .” Lục Kiến Vi khách sáo một câu.
Tộc dân của ba tộc: “Lục chưởng quầy là ân nhân của tộc , chỉ là dược liệu mà thôi, cái gì quý trọng cả. Đợi chuyển hết đồ trong viện thì chúng lập tức về tộc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn họ đều là thể chất cực , quá một lát thì chất đầy sọt đình viện.
“Lục chưởng quầy, Ôn công tử xin cáo từ.”
“Chưởng quầy.” Tiết Quan Hà vội vàng hỏi “Mấy thứ bây giờ?”