Ánh sáng ấm áp của nến chiếu lên gương mặt nàng cực kỳ lóa mắt.
Hai tai Ôn Trứ Chi nóng lên, cúi đầu xe lăn, nào ngờ đột nhiên thị lực mờ dần thấy cảnh sắc phía , trong đầu còn vì việc hiểu nhầm nãy mà rối loạn, kịp phản ứng đụng trúng mép giường.
Lục Kiến Vi duỗi chân cản : "Thôi, để tay giúp ngươi."
"Làm phiền ." Ôn Trứ Chi mở to đôi mắt mất tiêu cự, tự trách : "Xin ."
"Không , bệnh nhân đặc quyền."
"Đặc quyền gì?"
Lục Kiến Vi xách cổ áo , kéo lên giường một cách gọn gàng, để thẳng, lấy một cây châm .
"Đặc quyền xách lên giường."
Ôn Trứ Chi: "..."
"Mắt thấy nhưng tay vẫn cử động chứ?" Lục Kiến Vi trêu chọc: "Nếu như ngươi còn hổ như , cũng thể đợi ."
"Chê ." Ôn Trứ Chi dựa theo hướng giọng của nàng, đảo mắt, giơ tay lên cởi vạt áo đằng .
Dưới ánh nến lờ mờ, da tay ánh lên màu ngọc lạnh, cơ bắp , quá cứng cũng vẻ mềm yếu.
Lần đầu tiên lúc châm cứu, Lục Kiến Vi nghĩ gì, cứ xem như là đang mô hình cơ thể thôi.
Lúc tình hình cũng gấp, ánh sáng vàng nhạt tăng thêm vẻ mập mờ, ánh nến, quang ảnh nhẹ nhàng lay động, trong khí thoang thoảng mùi hương đinh lăng.
Nhẹ nhàng ngào ngạt, mang chút vị đắng, ngửi lâu vẻ mê man.
Tháng mười một tiết trời lạnh giá, trong phòng đốt than nhưng vẫn cảm giác se se lạnh.
Lục Kiến Vi lập tức xua tan suy nghĩ trong đầu, chăm chú hạ châm.
Tuy là độc tố nội lực khống chế, nhưng nếu như lúc nào cũng dùng nội lực để khắc chế thì nhất định thể nào ngủ ngon giấc.
Lần đầu tiên A Nại khách điếm nhắc đến việc công tử nhà buổi tối ngủ ngon, lời cũng dối.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ôn Trứ Chi, tìm một cách thể giải độc cho ngươi." Lục Kiến Vi hạ cây châm cuối cùng, cúi thấp giọng : "Ngươi tin ?"
Ôn Trứ Chi: "Ta tin."
"Thật sự tin?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-585.html.]
"Thật sự."
"Vì ?"
"Ngươi gì cũng tin." Ôn Trứ Chi sờ soạng chạm tay nàng: "Hơn nữa Lục chưởng quầy nay dễ đưa kết luận."
Lục Kiến Vi cầm tay lên đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, các khớp xương rõ ràng như từng đốt trúc xanh.
Kiên định, mềm dai.
"Ngươi vẫn gọi là Lục chưởng quầy, là vì tôn trọng là vì ý thích?"
"..." Ôn Trứ Chi khẽ nhíu mày: "Không dám mạo phạm."
Lục Kiến Vi khẽ: "Người bằng hữu đều gọi là Vi Vi, nếu như ngươi quen gọi là Lục chưởng quầy hoặc danh xưng khác thì tùy ngươi."
"Vi Vi." Người giường thốt lên.
Lục Kiến Vi khỏi thành tiếng, thỉnh thoảng trêu chọc bạn trai thật sự thú vị.
"Phải rút ."
Nàng cẩn thận lấy châm bạc , dùng khăn chuẩn lau sạch, bỏ túi châm.
Lúc lấy xong cây châm cuối cùng, trong lúc đối phương đang thắt vạt áo, nàng ghé sát bên tai khẽ vài chữ.
"..."
Ôn Trứ Chi dậy, mắt bắt đầu khôi phục ánh sáng, giả vờ bình tĩnh : "Cảm ơn khen."
"Có cần dìu ngươi ?"
"Không cần."
Hai tay Ôn Trứ Chi di chuyển xe lăn, tóc tai tán loạn tùy ý vương trán, cúi đầu : "Đêm khuya , ngươi nghỉ sớm ."
Xe lăn cọc cạch lướt ngoài, còn quên đóng cửa phòng.
Lục Kiến Vi thoáng nở nụ , bưng một hũ sành từ trong góc . Hũ sành vẫn bọc bằng vỏ dây đằng như , hai tháng, vỏ dây đằng ít vết trầy xước.
Tiểu Vụ lớn, dược liệu và độc dược ăn mỗi ngày cũng nhiều hơn, cũng may chỉ cần cho ăn Cố Bạch Đầu trong vòng một tháng, hôm qua chính là ngày cuối cùng.
Nếu còn cho ăn nữa, nàng thật sự sẽ tiếc của.
Hôm nay cho nó ăn m.á.u tươi .
Nàng dùng châm bạc chọc thủng đầu ngón tay, nhỏ hũ từng giọt một.