Nàng hận những kẻ đó tổn thương A Điều, nhưng cũng hận bản chẳng năng lực gì.
Mà nay cơ hội xuất hiện mắt, nàng thể bỏ qua ư?
Không thể!
"Lục chưởng quỹ, nếu cơ hội thì học."
Nếu nàng thể học võ công thì liên lụy đến khác nữa, còn thể giúp Lục chưởng quỹ nhiều việc hơn.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Ta , việc để bàn kỹ ."
Cửa phòng mở từ bên trong, Viên Quỳnh bước .
"Thượng Quan viện trưởng, định kinh mạch của A Dao, tạm thời gì đáng lo ngươi, chỉ cần điều dưỡng thật là thể hồi phục, nhưng tuyệt đối thể tu luyện nội lực nữa."
Thượng Quan Hoài: "Đa tạ Viên y sư. Chắc chắn sẽ trông chừng A Dao."
"Nếu Lục chưởng quầy loại bỏ nội lực thì cũng cách nào chữa trị cho A Dao." Viên Quỳnh chuyển hướng sang Lục Kiến Vi: "Thượng Quan viện trưởng ở Giang Châu, khi phát hiện A Dao thương thì lập tức mang nàng tới tìm . Tình huống của A Dao khẩn cấp, tiện di chuyển nữa nên mới bảo Tiểu Đào đến sơn trang, cuối cùng phiền Lục chưởng quầy đích tới đây một chuyến."
"Viên y sư khách sáo , A Dao là bằng hữu của , cứu nàng là chuyện hiển nhiên mà." Lục Kiến Vi dừng một chút: "Thượng Quan viện trưởng, mặc dù và A Dao chỉ mới tiếp xúc lâu, nhưng thể A Dao suy nghĩ, nếu nàng thật sự tu luyện nội lực đến mức màng hậu quả, thì gì chuyện chờ tới bây giờ."
Thượng Quan Hoài thở dài : "Lục chưởng quầy lý lắm. Thật sự dám giấu, cũng nghĩ như , chỉ là tình huống của A Dao nguy cấp nên kịp điều tra rõ chuyện ."
"Là quá đáng ."
"Không ." Thượng Quan Hoài xua tay: "Lục chưởng quầy chỉ thật lòng lo nghĩ cho A Dao thôi, ơn còn kịp. Ta thể thăm ?"
Lục Kiến Vi: "Xin cứ tự nhiên."
Thượng Quan Hoài và Tiểu Đào phòng, Viên Quỳnh ngập ngừng Lục Kiến Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-596.html.]
"Có chuyện gì thì Viên y sư cứ , đừng ngươi."
"Vừa Lục chưởng quầy châm cứu cho A Dao nhưng tránh mặt , đáng lẽ nên chủ động tránh mới , chỉ là lo lắng cho A Dao, tình hình lúc đó cấp bách nên quên mất. Thành thật xin ."
Lục Kiến Vi vốn tính tránh nàng, nhớ tới lúc A Điều ở Đạt Đạt Thành rằng nguyên lý châm cứu thật khó hiểu, tò mò hỏi: "Vừa Viên y sư xem hiểu ?"
"Chỉ ấn tượng với vài bước châm cứu thôi, nhưng điểm đặc biệt trong đó thì hiểu ." Viên Quỳnh tự giễu: "Trước ở Thần Y Cốc, tâng bốc, cứ tưởng rằng y thuật của lợi hại thật, ngoài mới phát hiện chỉ là ếch đáy giếng mà thôi."
Lục Kiến Vi trêu: "Viên y sư đừng tự đánh giá thấp bản , từ ngày trở về từ Điền Châu, đội ngũ đến đây xin chữa bệnh xếp hàng dài hết cả con phố đấy."
"So với Lục chưởng quầy và Lâm tiền bối thì còn lâu mới bằng."
Bạch Quả cả đầy mùi thuốc chạy tới: "Sư phụ, thuốc sắc xong."
"Ừ." Viên Quỳnh đuổi nàng : "Đi sắp xếp dược liệu ."
"Sư phụ, vấn đề hỏi Lục chưởng quầy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi giơ tay sờ b.í.m tóc như sừng dê của nàng.
"Muốn hỏi cái gì?"
"Lục chưởng quầy, y thuật của ngươi lợi hại như thế, thể chữa khỏi bệnh cho Thượng Quan tỷ tỷ ạ?"
"Bạch Quả." Giọng điệu Viên Quỳnh nghiêm khắc lên.
Lục Kiến Vi bật , hỏi tiểu cô nương: "Ngươi chữa khỏi cho Thượng Quan tỷ tỷ?"
"Muốn, nàng đáng thương quá."
"Vậy cố gắng học tập y thuật, tranh thủ tự chữa khỏi cho Thượng Quan tỷ tỷ, ?"
"Ta , còn nhỏ, học cũng chậm, Thượng Quan tỷ tỷ chờ nổi." Bím tóc của Bạch Quả lắc lư.