Từ  cho tới nay, dù  tự xưng là đồ , nhưng vẫn  chính thức hành lễ bái sư, chưởng quầy cũng  cho  gọi sư phụ nên trong lòng  vẫn  hụt hẫng.
Lục Kiến Vi cố ý đùa : "Ta dự định thu A Điều và Vân nương tử  đồ .”
"Như thế, như thế  .” Tiết Quan Hà đầu tiên là vui vẻ,  đó là mất mát: “A Điều, dì Vân, chúc mừng các ngươi.”
"Trước tiên đừng vội chúc mừng  khác." Lục Kiến mỉm  : "Vào sư môn , nhất định  tuân thủ quy củ sư môn, nếu vi phạm, nhẹ thì bãi bỏ võ công, đuổi  khỏi sư môn, nặng thì lấy c.h.ế.t tạ tội,  rõ ?”
Tiết Quan Hà sửng sốt.
"Ngươi còn ngẩn   gì?” A Nại gấp đến độ đẩy  một cái: “Còn  mau quỳ xuống bái sư!”
"A!” Hai đầu gối Tiết Quan Hà quỳ xuống đất kêu cộp một cái,  đó lưu loát dập đầu: “Sư phụ ở , xin nhận một lạy của đồ nhi!”
A Điều và Vân Huệ cũng thành tâm quỳ gối.
"Về  vẫn giống như lúc , gọi  là chưởng quầy, tận tâm  việc cho khách điếm."
"Vâng!”
A Nại đúng lúc bưng tới ba chén : "Mau kính . ”
"Chưởng quầy, mời uống .”
Ba   lượt kính ,  khi  thành nghi thức bái sư,  dậy  sự dặn dò của Lục Kiến Vi.
Tiết Quan Hà chợt nhớ : "Chưởng quầy, chúng  sắp xếp thứ tự như thế nào nha?”
Hắn  khách điếm sớm hơn A Điều, cũng lớn tuổi hơn A Điều, khẳng định là sư , nhưng dì Vân  lớn  một bối phận, về  nên xưng hô như thế nào đây?
Đám  cũng đang thắc mắc.
"Dựa theo thời gian nhập môn dài ngắn, Quan Hà là đại sư , A Điều là nhị sư tỷ, Vân nương tử là tiểu sư .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-604.html.]
Lục Kiến Vi  cũng  chọc : “Còn  thì giống như  . Quan Hà, ngươi là sư , gánh vác trách nhiệm dạy dỗ và giám sát sư ,  nhớ kỹ ?”
"Nhớ kỹ!” Khóe miệng Tiết Quan Hà cong lên thật lớn: “Chưởng quầy,  nhất định  phụ kỳ vọng của ngài!”
Hắn là đại sư ! Quá  !
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi thu  ý : "Đừng vui vẻ quá sớm,  khi  sư môn, chuyện tập võ chỉ càng thêm nghiêm khắc, mỗi nửa năm sẽ tiến hành khảo hạch một , sát hạch  đạt tiêu chuẩn,  một  cơ hội thi , thi   đạt tiêu chuẩn, thì tự  xử lý. ”
Ba  biến sắc, nhất định  đạt tiêu chuẩn!
"A Điều,   ngươi  theo Hồ Cửu Nương  học sơ qua tâm pháp, nhưng cũng  thích hợp với ngươi.” Lục Kiến Vi lấy  bí tịch  chuẩn  sẵn: “Tâm pháp  tên là Thường Hoan Hỉ, thích hợp với căn cốt của ngươi, hi vọng ngươi nghiêm túc học tập, cần cù tu luyện.”
A Điều trịnh trọng nhận lấy.
"Mặc dù ngươi chỉ cảm thấy hứng thú với y độc, nhưng  là thầy thuốc, nhất định   năng lực tự vệ. Chỗ  của   một bản vũ kỹ thích hợp với ngươi, ngươi   học  ?”
“Muốn!”
"Tốt!” Lục Kiến Vi đặt mục tiêu cho nàng: “Kể từ hôm nay, trong một tháng, nếu tu vi tăng lên đến cấp bốn thì  sẽ đưa võ kỹ cho ngươi.”
Bây giờ A Điều là cấp ba trung kỳ, nhưng tâm pháp nguyên bản quá mức thấp kém, khiến cho nàng chậm chạp  thể tiến giai,  tâm pháp thích hợp với cốt cách, tốc độ tu luyện tất nhiên  chậm, một tháng là đủ .
Về phần y độc, cơ sở của nàng  tương đối vững chắc, chỉ cần luyện tập thêm nghi nan tạp chứng là .
Nàng hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ  .”
Lục Kiến Vi đổi hướng sang Vân Huệ: "Vân nương tử, ngươi  bái nhập sư môn,  sẽ  nể tình ngươi lớn tuổi hơn mà lơi lỏng với ngươi,  sẽ chỉ càng nghiêm khắc hơn đối với ngươi. Ngươi học võ khá trễ, nếu  cố gắng hơn  khác, thì chỉ  thể chấp nhận chênh lệch với bọn họ càng lúc càng lớn.”
Nàng vẫn   lòng tin với Vân Huệ.
Vân Huệ  như yếu đuối, thật   kiên cường, tuy luyện võ muộn, nhưng căn cốt xem như thượng giai,  thêm tâm pháp  mỹ xứng đôi, tương lai sẽ  quá kém.
Vân Huệ hít sâu một : "Chưởng quầy,   hiểu.”
Nàng sẽ càng thêm chăm chỉ khắc khổ hơn so với  khác.