Lúc mới giang hồ, nàng còn tự đắc vì thích và theo đuổi, thanh niên tài tuấn khắp nơi đánh tranh giành nàng kịch liệt, nàng mới cảm thấy gì đó thích hợp.
Những đó quá mức điên cuồng, thậm chí điên cuồng đến nỗi khiến nàng còn nghi ngờ bản là báu vật tuyệt thế gì trong bảo khố nữa.
Sau đội mũ sa, chuyện như ít hơn nhiều, vì thế nàng cũng yên tĩnh chút.
Những từng thấy dung mạo của nàng đều quấn quýt si mê thôi, khi cũng gây chút rắc rối.
những hại nàng, cũng lời nàng hại khác, nàng sẽ nghĩ sâu thêm.
Sau chuyện của "Cố Bạch Đầu", công kích giang hồ, sự tín nhiệm của đám Biện Hành Chu, như một gáo nước lạnh dội đầu, khiến nàng nhận một sự thật.
Cái gọi là "yêu thích" của bọn họ, đều là yêu thích chân chính, càng giống như bầy sói thấy con mồi, võ giả thấy báu vật, là kết quả do một loại "dục vọng" nào đó điều khiển.
Nàng sự điều khiển từ mà đến, nhưng nàng sẽ tin tưởng những nữa.
"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!" Giọng Triệu Thụy bỗng từ ngoài khách điếm truyền : "Biện Hành Chu, ngươi dựa ngăn cản ?"
"Dựa Tuyết Nhi là mang tới!"
"Ngươi để Tuyết Nhi ở cái chỗ rách nát ? Mất mặt chết!" Triệu Thụy giương giọng hô to: "Tuyết Nhi, mua một cái tiểu viện trong thành, yên tĩnh, đều dựa theo sở thích của ngươi đó, ngươi cùng qua đó ở ?"
Hách Liên Tuyết: "..."
Nàng thích?
Nàng từng thích , thích yên tĩnh ?
Những còn đều đang xem náo nhiệt.
Cũng ít tử trẻ tuổi của các môn phái yêu quý Hách Liên Tuyết, nhưng sợ uy phong của Kình Thiên Điện và Võ Lâm Minh, chỉ dám trốn trong chỗ tối quan sát chứ tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-623.html.]
"Triệu Thụy, ngươi đừng dùng những thứ dung tục bẩn tai Tuyết Nhi." Biện Hành Chu hừ lạnh: "Ai chẳng Triệu gia Kình Thiên Điện tài đại khí thô, ngươi hà tất khoe khoang mặt công chúng như ?"
Triệu Thụy: "Họ Biện , ngươi tự ti đến ? Ngay cả chuyện mua nhà ngươi cũng nổi nữa? Cũng Tuyết Nhi ở bên cạnh ngươi khổ như thế nào. Tuyết Nhi, theo , nơi ngư long hỗn tạp, cẩn thận mấy mắt đ.â.m ngươ."
Mọi thế cạn lời, nhưng là tử của Kình Thiên Điện, oán khí chỉ thể nuốt bụng.
"Ngươi hiện tại đau lòng Tuyết Nhi, lúc Tuyết Nhi vây công ở Ung Châu thì ngươi ở ? Không lẽ là đang ở thanh lâu nào đó ung dung vui sướng đấy chứ."
"Ngươi đừng ăn bừa bãi!"
"Triệu Thụy, dám dám nhận?" Biện Hành Chu phe phẩy cây quạt nhạo: "Ngươi dám ngươi từng tới thanh lâu?"
Triệu Thụy tức thở hổn hển: "Đó là ban sai**! Tuyết Nhi ngươi đừng tin lời !"
**Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Một tràng tiếng chuông theo gió mà đến.
"Lâu gặp chuyện thú vị như , một là tử Tử Vi Đường của Võ Lâm Minh, một là nhi tử của trưởng lão Kình Thiên Điện, giữa ban ngày ban mặt bàn luận chuyện thanh lâu, đúng là phụ lòng giai nhân ."
Một nữ tử mặc áo đỏ dừng nóc nhà, dung mạo diễm lệ, da thịt tuyết trắng, khi ánh mắt di chuyển như thể hút hồn khác.
"Là Lam Linh của Thiên Lí Lâu."
"Trăm bằng một thấy."
Triệu Thụy hung hăng trừng nàng một cái: "Lam Linh, ngươi đừng ở đây gây xích mích."
"Lam cô nương, phụ lòng Tuyết Nhi, lời thể lung tung ." Biện Hành Chu mặt lạnh lùng .
Lam Linh nhạo một tiếng, quyến rũ : "Vị mỹ nhân trong phòng ơi, hai tên nam nhân kẻ gì cả, khuyên ngươi đừng để lời ngon tiếng ngọt của bọn họ lừa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đa tạ lời khuyên." Trong phòng truyền tiếng thanh thuý như ngọc thạch, chui tai cho lòng say thần mê.
Giang hồ nhất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền!