Mấy ngày nay, đao của Yến Phi Tàng và Tiết Quan Hà gây   nhiều nghị luận giữa các võ giả,  cũng   thấy.
Vũ khí  ý  thể gặp chứ  thể cầu,   các võ giả đều  điên ?
Lục chưởng quầy thật là cao tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nội tình của Bát Phương khách điếm cũng  thâm sâu.
“Còn …” Giọng điệu của tên  tử càng hưng phấn: “Người giành  vị trí đầu bảng trong cùng một cấp  thể tiếp tục so tài với những   đầu ở các cấp khác, khách điếm sẽ khen thưởng cho  thắng cuối cùng một cánh Cố Bạch Đầu!”
Ứng Trầm:!!!
Một bóng  đột nhiên xẹt qua bên cạnh , chờ khi  phản ứng  đây thì Ứng Vô Miên  bước  ngoài viện.
“Ta  báo danh.”
Ứng Trầm: “…”
Báo danh đều  kết thúc bây giờ ngươi  còn  ích gì?!
Cố Bạch Đầu?
Cố Bạch Đầu!
Nghe thấy cái tin tức , tất cả võ giả và các y sư trong khách điếm đều sững sờ, dường như  thứ gì hiện lên trong đầu.
Dường như lúc  bọn họ  bỏ qua một chuyện.
Khi Ứng Trầm tỉnh táo , Ứng Vô Miên  sớm  thẳng đến chủ viện của khách điếm, ngay cả cái bóng cũng  thấy.
Đứa con trai bất hiếu    cái gì cũng khinh thường ? Vì  đột nhiên  hứng thú đối với Cố Bạch Đầu như thế?
Hắn nghĩ  , đơn giản gọi Biện Hành Chu tới hỏi: “Ứng sư  của ngươi  từng   tìm Cố Bạch Đầu  ?”
“Không .” Biện Hành Chu : “Sư  luôn   hứng thú với những vật ngoài  đó.”
Trực giác của Ứng Trầm cảm thấy  đúng chỗ nào nhưng nhất thời tìm   manh mối đành  vẫy tay bảo  lui .
Vũ khí đặc chế và phần thưởng Cố Bạch Đầu  công bố thì   nhiều võ giả   báo danh hối hận đến xanh ruột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-645.html.]
Bọn họ sôi nổi chạy đến chủ viện của khách điếm, lấy đủ loại lý do  lấy  sự tiếc nuối đó.
Ứng Vô Miên cầm kiếm mà , uy thế của Võ Vương cấp bảy áp đảo khiến cho đám   tự chủ  tản  một đường .
Hắn  đến  mặt Tiết Quan Hà đang ngăn cản võ giả, mặt mang mỉm , thanh tuấn tao nhã.
“Xin hỏi vị thiếu hiệp ,  đến trễ  thể tiếp tục báo danh ?”
Tiết Quan Hà bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta    nhiều  là báo danh  kết thúc, hiện tại  báo  trễ .”
Ai kêu các ngươi  tới sớm một chút, hối hận   ?
“Ta    tiền lớn cầu mua một cánh Cố Bạch Đầu,   chưởng quầy nhà ngươi  đồng ý cuộc mua bán   ?”
“Không .” Tiết Quan Hà trả lời: “Cố Bạch Đầu là dùng để khen thưởng, khách điếm cũng chỉ  một cánh .”
Chưởng quầy từng  với bọn họ rằng Cổ Thần Giáo chỉ tặng hai cánh, một cánh  thuốc cho nên chỉ còn một cánh.
Lúc    phần thưởng thì tim cũng đau theo.
Khi nào mà chưởng quầy hào phóng như ?
Ứng Vô Miên     thể  đổi thì cũng  dây dưa nữa, xoay  rời khỏi chủ viện.
Mọi  thấy Võ Vương cấp bảy cũng    gì, đành  mất mát mà tản .
Tại Kình Thiên Điện.
Triệu Thụy đột nhiên đ.ấ.m bàn: “Trách    luôn cảm thấy  đúng chỗ nào đáng lẽ  sớm nên nghĩ tới!”
“Nghĩ đến cái gì?” Triệu Hiến bình thản uống : “Nghĩ tới lúc  các ngươi bỏ qua việc , bộ dạng ngu xuẩn cầm hoa giả đem về tông môn?”
“Cha,  ngài  sớm nhắc nhở ?”
“Nàng  thể đạt  hai cánh Cố Bạch Đầu, điều  cho thấy trong tay Mâu tộc   ít, các ngươi cướp đồ mà   cũng  để bụng thì   thể là  lừa, đạo lý đơn giản như  còn cần  nhắc nhở?”
Đến nỗi rốt cuộc   hai cánh  ,  nghiêng về phía .
Cho dù Cổ Thần Giáo  hào phóng thì tặng hai cánh  là nhiều nhất.
Triệu Thụy tự trách  thôi: “Lúc  tại    nghĩ tới?”
“Nghĩ tới thì ? Linh dược vốn là  tài mới  .”