Trong lòng của những võ giả trẻ tuổi trào sự kính nể và hướng tới, bọn họ chỉ liếc mắt một cái thì lập tức thu ánh mắt , e sợ cho xúc phạm tới nàng.
Trong đội ngũ thi đấu của Thanh Vân Phong, La Liên Hoàn ngơ ngác một hồi lâu thì đột nhiên hỏi La Thắng: “Khi nào mới thể giống như Lục chưởng quầy và Tề phó chỉ huy sứ?”
“Đầu thai một nữa?”
La Liên Hoàn giơ nắm tay lên.
“Nói giỡn.” La Thắng lắc tránh , nghiêm túc : “Ngươi mới hai mươi tuổi chỉ cần nỗ lực thì chừng còn thể đuổi kịp.”
La Liên Hoàn hung hăng gật đầu: “Ta sẽ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thượng Quan Dao cuối khán đài đang căng thẳng nắm tay.
Cơ thể của nàng suy yếu mà võ giả thường khống chế nội lực khi thi đấu lôi đài nếu cẩn thận sẽ đụng nàng, theo lý thuyết thì chỉ thể chờ ở tiểu viện.
nàng thật sự xem trận thi đấu , Thượng Quan Hoài đồng ý cho nên nàng tới chủ viện tìm Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi sẽ dùng đạo cụ khách điếm ràng buộc với bộ lôi tràng, nếu bất cứ nội lực nào tổn thương đến xem đài thì đạo cụ đều sẽ kịp thời hóa giải.
Để Thượng Quan Dao xem cũng vấn đề gì vì lập tưcs gật đầu đồng ý.
Thượng Quan Hoài yên tâm, cố ý để Thượng Quan Dao ở vị trí xa nhất.
Thi đấu còn bắt đầu, Tiểu Đào ở bên cạnh Thượng Quan Dao lấy vài túi đồ ăn vặt.
Nàng khá cao lớn cho nên cũng nhanh đói, chuẩn chút đồ ăn vặt căn bản chịu nổi qua hết trận thi đấu.
Nhìn nàng ăn ngon khiến cho bên cạnh hỏi: “Tiểu cô nương, chút đói bụng chia cho một ít ?”
Tiểu Đào đầu thấy bên cạnh một vị tiểu lão đầu râu ngắn, khuôn mặt gầy gò, mặc áo bào rộng tay, đầu gối đặt giấy bút, một rương đựng sách dựa bên chân giống một văn sĩ.
Kỳ lạ, nàng phát hiện ở đây?
“Không mới ăn cơm sáng ?” Tiểu Đào siết chặt túi, hết sức bảo vệ đồ ăn.
Mai Tư Hiền hổ : “Thức dậy trễ cho nên ăn gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-650.html.]
Khách điếm nhà ăn là quy tắc, mỗi bữa cơm thời gian cố định trễ thì sẽ ăn.
Tiểu Đào đồng tình một cái lấy một nắm mứt nhỏ từ trong túi đưa qua.
“Ta cũng bao nhiêu.”
Mai Tư Hiền hai tay nhận lấy, đầy mặt xúc động : “Người trẻ tuổi lương thiện như ngươi hiếm thấy.”
“A?” Tiểu Đào chớp đôi mắt: “Ta cảm thấy nhiều a.”
Mai Tư Hiền: “…”
Hắn sửng sốt mấy chợt bật , cầm một miếng mứt bỏ trong miệng tinh tế thưởng thức.
Chờ tất cả mứt đều nuốt xuống, mới mở miệng nữa như là tự than thở.
“Bát Phương khách điếm đúng thật giống như lời đồn, Lục chưởng quầy tuổi còn trẻ hàng Võ Vương cấp tám bằng thực lục của bản hàng phục nhiều cao thủ môn phái như , thật là hiếm gặp a.”
Tiểu Đào nháy mắt hứng thú: “Thập Nhị đúng là tài giỏi như , y thuật cũng hơn .”
“Thập Nhị?”
Tiểu Đào: “Nàng thứ mười hai ở trong nhà cho nên để chúng gọi nàng là Thập Nhị.”
“Đứng thứ mười hai xem là một gia tộc lớn.” Mai Tư Hiền hỏi: “Vậy nàng từng còn bao nhiêu tỷ trong nhà ?”
Tiểu Đào lắc đầu: “Không .”
Thượng Quan Dao lo lắng Tiểu Đào lỡ lời, đột nhiên che ngực: “Tiểu Đào, chút khó chịu.”
“Tiểu thư, ngươi chứ? Muốn trở về tiểu viện ?” Tiểu Đào lập tức buông túi đồ ăn vặt xoay đỡ Thượng Quan Dao.
Thượng Quan Dao: “Còn , mới khí thế của bọn họ quá mạnh nhưng hiện tại khá hơn nhiều.”
“Cơ thể của Thượng Quan cô nương khoẻ, tới xem thi đấu mà Thượng Quan viện trưởng cũng thể yên tâm?” Mai Tư Hiền dùng cái chặn giấy đè trang giấy xuống, thong thả ung dung : “Nếu cảm thấy khó chịu vẫn nên sớm chút trở về thì hơn.”
Thượng Quan Dao: “Ngươi ?”
“Ta là thư theo Huyền Kính Tư chuyên môn tới ghi chép, ở đây đều .”