“Triệu trưởng lão    lý.” Lục Kiến Vi thừa dịp : “Chưa tìm  đồng lõa thì chuyện nhổ cổ trùng tạm thời gác .”
Mạnh Đề An: “Không sai, Thiên Lí Lâu ngay cả phương thuốc mở rộng kinh mạch đều ,   chừng cũng  sách liên quan đến cổ thuật, chờ nghiên cứu thấu đáo  lấy  cũng  muộn.”
“Hôm nay đến đây là kết thúc chư vị cứ tự nhiên, lục mỗ cáo từ.” Lục Kiến Vi xoay .
“Lục chưởng quầy, hai   nên xử lý như thế nào?” Hắc Chiến gọi nàng .
Lục Kiến Vi: “Thượng Quan Trì  g.i.ế.c , giao cho  mang về tự  xử lý, còn về Lam Linh chư vị nghĩ thế nào?”
“Giết nàng!”
“Không sai, g.i.ế.c nàng!”
“Lấy c.h.ế.t tạ tội!”
Lục Kiến Vi: “Vậy…”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lục chưởng quầy.” Một giọng  trong trẻo từ ngoài khách điếm vang lên: “Có   giao dịch với   ?”
Một  mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng bay từ   xuống khách điếm.
Nhạc Thù: “Là Bình Vu công tử.”
“Hắn tới  gì?” A Nại nhíu mày: “Không  là  cứu Lam Linh chứ?”
Tiết Quan Hà: “Hắn   giao dịch gì với chưởng quầy?”
“Ngươi là  phương nào?” Hắc Chiến  cắt ngang  là  vui: “Chỉ là một võ sư cấp bốn, cũng dám kêu gào ở đây?”
Bình Vu rơi xuống lôi đài, cách   mấy trượng.
Hắn vẫn  để ý tới Hắc Chiến, chỉ  về phía Lục Kiến Vi,   một câu    kinh rớt cằm.
“Ta  tàng bảo đồ của Bạch Hạc sơn trang  tiết lộ như thế nào, Lục chưởng quầy, nếu   cho ngươi, ngươi  thể tha mạng cho Lam Nhi ?”
“Không thể.” Lục Kiến Vi  chút do dự: “Nàng chọc giận nhiều , chắc chắn  chết.”
Bình Vu chua xót : “Thật sự  thể  đổi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-696.html.]
“Dư nghiệt của Thiên Lí Lâu!” Hắc Chiến giận giữ vung đao lớn: “Đừng dùng những lời dối trá để lừa dối  !”
Hắn  nhận  Bình Vu, chính là thằng nhóc  g.i.ế.c Sài Côn.
Lúc   cơ hội diệt trừ , Hắc Phong Hảo mất mặt với giang hồ, hiện giờ ngược  tự  đưa tới cửa.
Lục Kiến Vi nhàn nhạt liếc mắt  Hắc Chiến một cái,   đột nhiên dừng , đao   cũng  c.h.é.m xuống .
Mặt  đỏ lên, thô lỗ : “Lục chưởng quầy,  cũng là  của Thiên Lí Lâu,  chừng   nhiều chuyện ,  g.i.ế.c  là chuyện đương nhiên!”
“Hắc bảo chủ.” Lục Kiến Vi  ,  hỏi: “Nếu  thì để  nhường cho ngươi   chủ nơi ?”
Hắc Chiến: “…”
Hắn nào dám  chủ của Bát Phương khách điếm?
“Sở công tử cũng  chỉ cần  bắt  ngươi  đút một viên ‘Sưởng Tâm Phi’ là ?” Lục Kiến Vi hỏi.
Bình Vu gật đầu: “Ta , nhưng Lục chưởng quầy  ăn từ  đến nay luôn công bằng.”
“Ngươi lấy một tin tức   thật giả để  giao dịch với ,   thể tin.” Lục Kiến Vi : “Nếu ngươi thật sự   là  phương nào tiết lộ, lúc  Thiên Lí Lâu nên sớm   bí mật của tàng bảo đồ, cần gì  ngàn dặm xa xôi chạy tới Phong Châu?”
Bình Vu: “Việc  là  tình cờ  , vẫn  báo cáo cho trong lâu.”
“Ngươi  cho ,   thể suy xét để nàng c.h.ế.t một cách  thây.”
dược hiệu của Sưởng Tâm Phi trong cơ thể Lam Linh tan , khôi phục tỉnh táo.
Nàng cũng   Bình Vu, chỉ : “Ta  cần ngươi cứu, ngươi chạy nhanh cút.”
“Lam Nhi.” Bình Vu ngơ ngẩn  nàng, nước mắt lưng tròng: “Ta cứu   ngươi, xin .”
“Ta   cần ngươi cứu.” Lam Linh hung tợn mà trả lời một câu,   về phía Lục Kiến Vi: “Lục chưởng quầy, ngươi mau g.i.ế.c , c.h.ế.t ở  tay của ngươi, cũng  tính lỗ.”
Lục Kiến Vi tung  một viên độc .
“Nuốt viên thuốc , sẽ c.h.ế.t trong vòng ba  thở, ngươi sẽ  đau đớn quá nhiều.”
Bùi Tri tiếp nhận, nội kình đánh về phía huyệt vị của Lam Linh, khiến cho nàng hé miệng, đem độc  vứt  trong cổ họng.
Ba  thở trôi qua, Lam Linh quả nhiên ngã xuống đất bỏ , cũng  kịp cảm nhận  đau đớn.
Mọi : “…”