Bùi Tri : “Võ Lâm Minh, Kình Thiên Điện, thư viện Lô Châu, Thần Y Cốc bốn vị, Thanh Vân Phong, Yến gia ở Lô Châu, Kim Đao thương hành cũng trưởng lão cấp tám.”
“Thần Y Cốc mặc kệ chuyện trong giang hồ.”
“Trước quả thật là mặc kệ, nhưng hiện tại yêu cầu với ngươi.”
Lục Kiến Vi lời khen che giấu của cho buồn , đưa tay đẩy bờ vai của , để thẳng xuống, cúi : “Bùi chỉ huy sứ kiến thức rộng rãi, hỏi thêm một vấn đề nữa.”
“Vấn đề gì?” Cánh tay ôm ở eo cô dần dần siết chặt.
“Chàng vị dược tên là ‘Địa Liên’ ?”
“…”
“Chưa từng thấy ?”
“Hình như từng qua.” Giữa mày Bùi Tri chau : " nhất thời nghĩ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dáng vẻ nghiêm túc hồi ức của thật sự vài phần mê , tâm tư của Lục Kiến Vi rung động, cúi đầu tới gần.
“Ta nhớ .” Bùi Tri hồn về từ trong ký ức, ngay cả hàng mi dài cũng vui mừng nhảy múa: "Đầm lầy Thất Bộ…”
Mua giọng liền biến mất giữa môi và răng.
Những đóa hoa bên ngoài của sổ đón mùa xuân đến nở rộ vô cùng rực rỡ.
Khi Lục Kiến Vi giải quyết việc riêng, thường sẽ nhờ Tiểu Khách che chắn động tĩnh của các tiểu nhị.
Cho nên việc Hách Liên Tuyết tới chủ viện tìm kiếm việc , nàng cũng .
Gió xuân thổi qua song cửa sổ lầu ba, như hổ dám , giữa trung lượn một vòng, trở tiền viện, thổi tung váy áo của Hách Liên Tuyết.
Vân Huệ, A Điều, Nhạc Thù, Tiết Quan Hà, Lương Thượng Quân, Trương bá đều ở mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-723.html.]
Nàng cố ý bộ quần áo bằng vải lanh thô, đeo bất kỳ đồ trang sức nào, chuẩn đầy đủ để trở thành một tiểu nhị.
“Lúc Lục chưởng quầy đồng ý .” Đối mặt với ánh chăm chú của mấy , Hách Liên Tuyết hiểu sinh vài phần nhút nhát, lập tức cầu xin giúp đỡ với Vân Huệ hiền lành dịu dàng nhất: "Vân nương tử, xin hỏi thể việc gì ?”
Vân Huệ nở một nụ hiền : “Hách Liên cô nương am hiểu việc gì?”
“Nữ công, quét rác, chà lau bàn ghế, đều thể .” Hách Liên Tuyết cật lực tự đề cử chính : "Những việc khác, cũng thể học.”
“Yến đại hiệp bế quan, ai chẻ củi, hai ngày việc chẻ củi sẽ giao cho ngươi.” Lương Thượng Quân khoanh tay nghiêm túc .
Cuối cùng cũng mới đến khách điếm, sớm cảm nhận cảm giác tiền bối “áp bức” hậu bối một .
Thật thoải mái.
“Như lắm nhỉ?” Vân Huệ thể tưởng tượng nổi cảnh tượng một cô nương mềm mại chẻ củi, vội vàng hoà giải: "Hách Liên cô nương, bằng ngươi theo quen với sự vụ trong khách điếm ?”
Hách Liên Tuyết cảm kích nàng một cái, lắc đầu : "Cứ theo lời của Lương công tử, bổ củi."
Các tiểu nhị: “…”
Điều đấy?
Trương bá ha hả : “Hách Liên cô nương, theo hậu viện xem thử một ?”
“Làm phiền Trương tiền bối.”
Sau khi hai rời , các tiểu nhị túm tụm với .
“Lương ca, tại ngươi bảo nàng chẻ củi? Ngươi cũng ức h.i.ế.p quá đáng .” Tiết Quan Hà chút lo lắng: "Nàng gầy như , thể chẻ ?”
Lương Thượng Quân gãi gãi đầu: “Ta chỉ oai phủ đầu với nàng chút thôi, cho nàng rằng ở khách điếm thì việc chăm chỉ, ai nàng cứng đầu như , chao ôi.”
“Nàng là võ sư cấp năm." A Điều : "Vì lo thể chẻ củi?”
"Vừa vặn Yến đại hiệp đang bế quan, để cho mới tới bổ củi cũng , chờ khi Yến đại hiệp xuất quan, chúng sắp xếp cho nàng một công việc khác là mà?" Nhạc Thù tỏ vẻ đồng ý.
Tiết Quan Hà lo lắng : "Nếu như nàng bổ đến tan tác rơi rớt thì nhóm lửa ? Độ lửa khác sẽ nấu các hương vị khác .”