Ngụy trang phận để hành tẩu giang hồ cũng chú ý đến hình tượng cá nhân.
Công pháp của nàng đặc thù, còn là Võ Vương cấp chín, mặc kệ là ai cũng thể thấu cấp bậc của nàng, mặt nạ đeo lên là một vị cô nương thanh tú mới ngoài hai mươi.
Hách Liên Tuyết là võ sư cấp năm, tu vi tương xứng với tuổi của nàng, mặt nạ cũng là một nữ tử trẻ tuổi độ hai mươi tuổi, chỉ là che giấu dung mạo xuất chúng, từ nhất mỹ nhân biến thành nữ hiệp bình thường.
Về phần Bùi Tri, còn trẻ tuổi mà là Võ Vương cấp tám hậu kỳ, khác dễ dàng liên tưởng đến phận của .
Cho nên Lục Kiến Vi chọn cho một võ giả trung niên đoan chính.
Sau đó, một Võ Vương cấp tám trung niên mang theo một tiểu bối cấp năm và một cô nương trẻ tuổi võ công, bước chân lên con đường đến Thương Châu.
Từ Phong Châu đến Thương Châu, cưỡi ngựa phi nhanh mất năm ngày.
Lục Kiến Vi cũng vội, minh chủ lệnh mới bắt đầu, ít nhất mất nửa tháng mới thể tập hợp một nhóm lớn đến Tiêu Dao Tông.
Khó khăn lắm mới khỏi nhà một chuyến, nếu như cứ vội vàng lên đường, há chẳng cô phụ phong cảnh ven đường .
Hai ngày , ba đến Túc Châu.
Túc Châu còn xa xôi hơn cả Phong Châu, gió cát đầy trời, nơi nơi đều là màu sắc đất vàng.
Có thể hình dung , Thương Châu còn hẻo lánh và khép kín hơn cả Túc Châu.
Tiêu Dao Tông tọa lạc tại Thương Châu, cũng đúng lúc hợp với ý niệm nửa lánh đời của nó.
Các thành trấn ở Túc Châu đều quạnh quẽ, thậm chí một khách điếm tử tế nào, các cửa hàng nghỉ chân hầu hết đều xây dựng bằng đất vàng.
Nếu nhiều khách nhân giang hồ đến Thương Châu, dẫn đến một lượng khách du lịch, e rằng ngay cả một cửa hàng để nghỉ chân cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-728.html.]
Cửa hàng đồ sắt Diêu gia ở Thương Châu, ít hiệp sĩ giang hồ đều sẽ lựa chọn đến Thương Châu thử vận may, chừng thể cầu xin đại sư chế tạo cho một món vũ khí lòng ý.
Huống hồ tông môn nhất thiên hạ cũng ở tại Thương Châu, qua đó dính một chút hiệp khí của đại tông môn cũng thể uổng công một chuyến .
Ba Lục Kiến Vi nghỉ ngơi ở trong một cửa hàng nghỉ chân ở Hoang Ngọc Thành.
Hoàn cảnh của tiểu điếm đơn sơ, đều là những ngôi nhà tranh xây bằng đất, chỉ đủ để dùng cho việc che mưa chắn gió.
Chủ tiệm là một bốn mươi tuổi, theo bên cạnh lão là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên hề ngại ngùng chút nào, tiếp đãi họ nồng nhiệt, miệng tiếng phổ thông bập bẹ.
“Khách quý tới thật đúng lúc, tiểu điếm đúng lúc chỉ còn hai gian phòng. Xin hỏi xác vị ở như thế nào?”
Lục Kiến Vi gì, hiện tại nàng là “hậu bối”, còn giữ hình tượng cho .
Người thể chủ chỉ Bùi Tri.
Hắn nhàn nhạt : “Ta một gian, hai các nàng một gian.”
Đây là lý do thoái thác quyết định xong đường.
“Được ." Trên mặt thiếu niên tràn đầy tươi : "Một gian một trăm văn, hai gian hai trăm văn, tiền đặt cọc một trăm, tổng cộng ba trăm.”
Lục Kiến Vi: Cũng rẻ chút nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên mở cửa hàng ở chỗ , việc cung cấp nước và thức ăn hề dễ dàng, đắt đỏ một chút cũng là chuyện bình thường.
Bùi Tri móc ba đồng bạc, thiếu niên vui vẻ nhận lấy, dẫn bọn họ phòng .
Bọn họ tới muộn, cho nên chỉ thể xếp căn phòng ở góc xa nhất, qua các phòng khác.
Người ở trong phòng đa là khách nhân giang hồ, cấp bậc phần lớn ở cấp năm, cấp sáu và cấp bảy, còn một cấp tám sơ kỳ.
Vừa đến cửa phòng của Võ Vương cấp tám, cửa phòng đột nhiên mở từ bên trong, lộ một khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu.