Khuôn mặt mặt mặt nạ trung niên bình thường   gì lạ cũng  một sức hấp dẫn khác.
Ở giữa sườn núi,  ẩn hiện trong rừng rậm, nếu chỉ đốt lửa, thì cũng sẽ  khiến   chú ý.
Đỉnh núi gần đó cũng    nào ở , nếu  minh chủ  hạ lệnh  đến đại hội sắp tới thì thậm chí bọn họ  thể sinh sống mấy tháng cũng sẽ    phát hiện.
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày: "Ngươi  nấu cơm ? ”
"Trước khi vị giác biến mất thì .” Bùi Tri quét tất cả lá khô  khỏi đình viện: "Chỉ    lâu   , ngươi tạm chấp nhận mấy ngày.”
Hách Liên Tuyết  thể  nhắc nhở hai : "Chúng   mang theo lương thực.”
"Tiêu Dao tông   lương thực ?” Lục Kiến Vi hỏi.
Hách Liên Tuyết: “...”
"Tốt  gì thì  cũng  tặng một thanh bảo kiếm cho đỉnh Tự Tại, mượn bọn họ một chút lương thực cũng  quá đáng  ?”
“... Không quá đáng.” Hách Liên Tuyết hỏi: “ mượn thế nào để   phát hiện?”
Lương thực của Tiêu Dao tông cũng   do gió lớn thổi tới, phần lớn là thu  từ điền trang  danh nghĩa, còn  chút là mua từ thương nhân bán gạo.
Tất cả các đỉnh đều  phần tương ứng, một khi  lượng lương thực thiếu , thì chắc chắn chưởng sự quản lý kho lương sẽ phát hiện, đến lúc đó động tĩnh gây  chuyện lớn, bất lợi cho bọn họ ẩn núp  việc.
Bùi Tri : "Cho dù ở địa phương nào, đều  thiếu  ở trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng,  thể dò xét quản sự kho lương thực  trộm giấu lương thực riêng  .”
Thiếu một phần lương thực tham ô, quản sự cũng  dám lộ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi gật đầu, đúng là nàng nghĩ như .
Đương nhiên, nếu quản sự liêm khiết thanh bạch, nàng sẽ  tính toán khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-744.html.]
"Thế nhưng đỉnh Tự Tại   trông coi, chúng   mượn lương như thế nào?” Hách Liên Tuyết  từng  loại chuyện , nội tâm  thấp thỏm   chút hưng phấn.
Dẫn  "Trộm" lương thực tông môn nhà ,    quá đáng   nhỉ?
Thế nhưng Lục chưởng quầy cũng   sai, giá trị của thanh bảo kiếm  hề ít, đổi một năm lương thực cũng dư xài, chớ  chi là khẩu phần lương thực trong mấy ngày.
Lục Kiến Vi: "Ngươi ở  đây,  và Bùi Tri .”
Mặt trời ngả về tây, về cơ bản ba   dọn dẹp xong gian phòng   ở.
"Chưởng quầy, khi nào các ngươi  đỉnh Tự Tại? Có cần bản vẽ của  ?” Hách Liên Tuyết hỏi.
"Giữa trưa  ăn cơm, cũng  thể để ban đêm  đói bụng nữa.” Lục Kiến khẽ  đùa một câu, trả lời: “Người vẽ cho  xem một chút. ”
Nàng  Tiểu Khách cung cấp bản đồ hệ thống, nhưng  khác  , cho nên ngoài mặt vẫn  giả bộ một chút.
Trên đỉnh Tự Tại chỉ  một Võ Vương cấp tám trung kỳ,  từng là một trong   kiệt suất của Tiêu Dao tông, Doãn Tuỳ.
Người cũng như tên,   là một  tương đối tuỳ hứng, xưa nay đều mặc kệ chuyện bên trong tông, càng đừng  đến chuyện ngoài, thỉnh thoảng  bế quan một , quanh năm  thấy bóng .
Dựa  đẳng cấp của Lục Kiến Vi và Bùi Tri,  gạt   tử thủ môn tiến  bên trong, quả thực dễ như trở bàn tay.
Kho lương của đỉnh Tự Tại ở giữa sườn núi,  trông coi kho lương cũng chỉ là mấy  tử và quản sự cấp bốn hoặc cấp năm.
Bọn  đều ở trong viện gần kho lương.
Hai  một đường thông suốt  trở ngại, lẻn  gần kho lương.
Quản sự cấp năm  mới xử lý xong chuyện lương thực xuất kho thì một  tử cấp bốn chạy tới, hạ thấp giọng nịnh nọt : "Tiền bối, nhóm lương thực lúc ,  đổi   .”
Hắn duỗi  năm ngón tay.
Lương thực là đồng tiền mạnh, ở  cũng  thể bán  tiền.
Người quản lý kho lương thỉnh thoảng lấy  chút lương thực, tích góp  một chút,  đó  vụng trộm vận chuyển  ngoài bán , đây chính là một khoản thu nhập phong phú.