Bùi Tri kéo tay của nàng, lòng bàn tay ấm nóng, khàn giọng : "Không , chúng  tìm lương thực .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường hẹp  dài, hai     mấy bước, rẽ qua,  mắt  rộng mở sáng sủa.
Hang đá rộng rãi có thể  hơn trăm , bên trong chất đầy vàng bạc ngọc khí, còn  một túi  một túi lương thực.
Lục Kiến Vi: "Thật đúng là tham lam.”
"Nơi  là một huyệt động tự nhiên, lỗ thông  hẳn là ở  vách đá." Bùi Tri : "Vi Vi, chúng  lấy bao nhiêu lương thực?”
Lục Kiến Vi: "Ba  chúng  ăn   bao nhiêu, mục tiêu quá lớn, cũng  dễ rời khỏi đỉnh Tự Tại, tùy tiện lấy một túi nhỏ là .”
"Được.”
Trong động đá  một ít túi bỏ , Bùi Tri chọn  một cái sạch sẽ nhất, đựng một ít lương thực  buộc ở thắt lưng.
"Vi Vi, chúng   ngoài nhé?”
Lục Kiến Vi gật gật đầu, hai  cùng  rời khỏi địa khố.
Mãi cho đến khi bọn họ rời ,  đỉnh Tự Tại cũng  ai phát hiện .
Trở  Khí Phong, Hách Liên Tuyết  dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, thật  may, quần áo của nàng cũng trở nên bẩn thỉu.
"Chưởng quầy, các ngươi thật sự tìm  lương thực  ?”
Lục Kiến Vi: "Tìm  , quản sự kho lương của đỉnh Tự Tại tham ô  ít tiền tài, vàng bạc cất giấu trong kho riêng phỏng chừng  mấy trăm ngàn lượng.”
Một quản sự kho lương thực nho nhỏ  thể tham lam nhiều như ,  thể thấy  nội tình Tiêu Dao tông thâm hậu bao nhiêu.
"Nhiều như  ?” Sắc mặt Hách Liên Tuyết ngưng trọng: “Trước    hề nghĩ tới chuyện .”
Lục Kiến Vi: "Sâu mọt ở  đều , ngươi  cần cảm thấy khổ sở.”
"Bát phương khách điếm cũng  ?”
"Trước mắt  ,   nghĩa là về  sẽ  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-747.html.]
Hách Liên Tuyết ngạc nhiên: "Ngươi  lo lắng ?”
"Vì    lo lắng?” Lục Kiến Vi nghĩ  thoáng: “Trên đời luôn   sẽ  sai bước nhầm, chúng   thể cưỡng ép yêu cầu  khác  thật  mỹ, chỉ cần trật tự vẫn còn tồn tại, chỉ cần ranh giới cuối cùng còn ở đó,   thể  như   thấy, nhưng nếu chạm đến nguyên tắc, tất nghiêm trị  tha.”
Bùi Tri cũng gật đầu: "Không thể loại bỏ hết lòng tham .”
"Chỉ cần khống chế bên trong phạm vi hợp lý là .” Lục Kiến Vi mỉm : “Là  thì đều  tư tâm.”
Hách Liên Tuyết: “ ... Ngươi   Thanh thiên nữ hiệp công chính nghiêm minh ?”
"Nếu như  chuyện lớn nhỏ  đời   đều  quản một chút,  thì  gọi là Thanh Thiên nữ hiệp nữa ."
"Vậy gọi là gì?”
"Gọi là nữ hiệp “Không cần nghỉ”. Huống chi,   ngươi  Doãn trưởng lão của đỉnh Tự Tại   việc ?”
Hách Liên Tuyết  phì một tiếng: "Ngươi  đúng, là   nghĩ nhiều.”
Có lương thực, cuối cùng ba  cũng  ăn một bữa cơm.
Màn đêm bao phủ xuống vứt Khí Phong tĩnh mịch an bình.
Sau bữa ăn, Lục Kiến Vi  phòng,   ván giường trụi lủi.
Nàng suy nghĩ kế hoạch ngày mai, Tiểu Vụ  bắt đầu xao động.
Lần xao động   giống như ban ngày.
Ban ngày nó cảm ứng  gần đó  cổ hoàng tồn tại, bây giờ  bởi vì nàng mang mẫu cổ tình cổ ở  .
Mẫu cổ vốn  nàng đặt ở trong bình gốm của Tiểu Vụ, bình gốm  tiện mang theo, nên nàng  đổi sang một cái túi gấm treo ở bên hông.
Có Tiểu Vụ ở đây, cho dù tiến  Tiêu Dao tông, nó cũng sẽ   chế chủ  thể phát hiện.
Nó chỉ  nó  chết, cũng   nó  thoát ly túc thể, cũng   nó hiện giờ đang ở Tiêu Dao Tông.
 kỳ lạ là, mẫu cổ trong túi gấm đột nhiên  giãy  ngoài, thậm chí dần dần vượt qua uy thế nghiền ép của Tiểu Vụ,  cho Tiểu Vụ   chút phiền não.
Nghĩ đến lúc mới tới Khí Phong, Tiểu Vụ cảm giác  một cổ hoàng,   cách nào phân biệt  phương vị của nó, trong lòng Lục Kiến Vi đột nhiên xuất hiện một suy đoán.
Cảm tri cổ  thể che đậy cảm ứng của  khác, đồng thời cũng  thể  xáo trộn thăm dò của đồng loại.