“Sạch sẽ.” Yến Phi Tàng bổ sung một câu: “Lề mà lề mề đúng là lãng phí thời gian.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kim Phá Tiêu : “Vậy ở giường chung, phòng lớn giường cũng rộng rãi, . Ôn bao ba gian chia cho một gian.”
“Được.” Ôn Trứ Chi hào khí : “Bao một tháng, A Nại, đưa tiền.”
A Nại tình nguyện móc túi tiền: “Bao nhiêu tiền?”
Lục Kiến Vi tủm tỉm: “Giường chung mỗi một đêm một trăm văn, vốn tiếp đãi mười , bao một gian một ngày một ngàn văn, ba gian 3000 văn, một tháng chín mươi lượng bạc.”
Quả thật là phú hào, tay chính là bình thường.
A Nại hai mắt trừng lớn: “Chỉ là gường chung đắt như ?”
“A Nại.” Giọng điệu Ôn Trứ Chi lộ vài phần mệt mỏi.
“Vâng công tử, chuẩn đưa tiền đây.” A Nại trực tiếp móc một xấp ngân phiếu trăm lượng: “Không cần thối, mười lượng còn thừa là tiền thế chấp.”
Sau đó đẩy xe lăn cửa, gặp ngạch cửa liền nhấc xe lên, sức lực cũng nhỏ.
Ba gian giường chung sát bên góc trái hậu viện, khách điếm mới xây lâu, phòng ốc ít trọ, bàn ghế giường nệm đều mới tinh, chăn mền cũng mềm mại ấm áp.
A Nại chọn căn phòng ở giữa đó đẩy Ôn Trứ Chi , chung quanh một vòng, mâu thuẫn trong lòng cũng giảm bớt phân nửa.
“Không tồi, sạch sẽ.” Hắn đem xe lăn đẩy đến cửa sổ, mở cửa sổ : “Công tử xem sách một lúc đợi dọn dẹp.”
Xe ngựa dắt trong viện, A Nại chạy viện xách hai rương hành lý lớn.
Hắn từ trong rương lấy một quyển sách đưa cho Ôn Trứ Chi.
Ôn Trứ Chi nhận lấy, dựa cửa sổ nhàn nhã sách.
“Ôn công tử, tới đưa nước .” Nhạc Thù bưng khay ở cửa.
Ôn Trứ Chi: “Mời .”
“Đợi .” A Nại gọi Nhạc Thù, duỗi tay vạch nắp ấm quạt quạt vài cái đó nhíu mày hỏi: “Đây là gì?”
Nhạc Thù khó hiểu: “Chỉ là nước bình thường.”
“Trong tiệm ngon? Công tử nhà chỉ uống lá thượng đẳng, ngươi mang ít ngon tới đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-80.html.]
Nhạc Thù: “……”
Hắn cũng từng giàu , nhưng từng bắt bẻ đến trình độ .
Ráng chiều rọi xuống mặt bàn, lư hương điêu khắc hạc văn, một bộ cụ sứ men xanh và hộp sơn mạ vàng đều do bọn họ tự mang đến.
Ra cửa mà cũng kỹ tính như .
Nhạc Thù đột nhiên cảm thấy bản còn trải nghiệm đủ.
Hắn theo bản năng hỏi: “Tại các ngươi tự mang theo ngon?”
A Nại: ???
Khách điếm đúng là vấn đề. Tiền phòng đắt còn cho qua , nhưng đến tiểu nhị cũng vô lễ như .
“Đi ngoài vội vàng suy xét chu .” Một giọng ôn hòa truyền đến: “Người trong nhà quan tâm quá mức, tiểu xin thứ .”
Khó chịu trong lòng Nhạc Thù nhanh chóng biến mất.
“Ôn công tử chờ một lát, hỏi chưởng quầy.”
Hắn bưng nước thính đường.
“A Nhạc, bưng ?” Tiết Quan Hà tò mò.
“Ôn công tử uống quen, A Nại lá thượng đẳng, tới hỏi thử chưởng quầy.”
“Không hổ là đại phú hào, uống cũng màu mè.” Tiết Quan Hà cảm thán : “Chẳng qua tên A Nại tính tình chút .”
Nhạc Thù mãnh liệt gật đầu: “ , điều Ôn công tử hòa đồng, năng dịu dàng tỏ vẻ thượng đẳng.”
“Vậy thì . Chưởng quầy về phòng , ngươi lên lầu hỏi .”
Lầu ba.
Lục Kiến Vi mở hệ thống thương thành.
Lời A Nại nàng đều thấy, phú hào xe lăn đúng là , tớ của đều nghĩ cách mang tiền tới cho nàng.
Đạp Thanh Đài, Bạch Trù Hương Bình, Hỉ Nga Mi đều là cống phẩm hàng đầu Khải triều, ở thương thành bán giá một lạng 5000 văn.
ở Khải triều lá loại thường thấy, giá cả vô cùng đắt đỏ, thể uống đều là quan quý nhân, thương nhân tầm thường cho dù tiền cũng tìm mua .