Nói cũng kỳ quái, mới   khi      bình thường, nhưng  đột nhiên  như , ngay cả chiếc mặt nạ  cũng trở nên xuất sắc.
"Không  gì, chỉ là   đói bụng."
Bùi Tri lập tức nhấc túi đồ đạc, bước  khỏi đình hóng gió.
"Vậy thì chúng   roi thúc ngựa, chờ tới khi  trong thành ——"
Một tràng nhạc hỉ cao vút lảnh lót đột nhiên truyền đến từ nơi xa, cắt ngang lời  của .
Sức xuyên thấu của kèn xô na cực kỳ mạnh,  khi lọt  tai dường như  một loại ma lực kỳ dị, tất cả các âm thanh khác đều tự nhiên biến mất.
"Nghe  vẻ như là thành ." Lục Kiến Vi hứng thú bừng bừng, nhanh chóng nhảy lên ngựa: "Đi,  xem náo nhiệt."
Bùi Tri  khỏi bật , cũng lên ngựa  theo.
Hai    hai ba dặm về hướng Tấn Châu Thành thì thấy một đoàn  dạt dào vui mừng đưa dâu.
Chiếc kiệu hoa màu đỏ rực  nâng ở chính giữa đội, đung đưa lắc lư, kèm theo tiếng kèn xô na, tiếng chiêng inh ỏi, tân nương tử   chiếc kiệu hoa nhất định khó chịu lắm.
Hai  tránh ở bên đường, đoàn  thuận lợi  qua.
Gió nhẹ thổi qua mành kiệu, mành kiệu nhấc lên một khe hở, Lục Kiến Vi vô ý liếc  qua,  khỏi sửng sốt.
Tân nương tử   kiệu hoa trông qua mới mười hai mười ba tuổi, vẫn là tiểu cô nương  xuất các, hai tay  trói , miệng  một mảnh vải hung hăng thít chặt, nước mắt rơi xuống từng hạt từng hạt lớn.
Nàng  bên trong kiệu, xuyên thấu qua mành kiệu nhếch lên,  thấy  đang hai  đang tránh ở bên đường, ánh mắt sáng rực lên mấy phần, nhưng  khi thấy cỗ kiệu thuận lợi  qua, ánh sáng dần dần mai một.
Lục Kiến Vi: "..."
Đây là đang tạo nghiệt.
"Từ từ ." Nàng giục ngựa  vòng đến đằng  đội ngũ,  tủm tỉm : "Xin hỏi là nhà ai đang đón dâu,   tại hạ  thể uống một ly rượu mừng ?"
Tiếng nhạc dừng .
Một  từ trong đội bước ,  hình cao lớn cường tráng, mặc một chiếc áo khoác màu nâu xám, thắt lưng bên hông  bằng lụa đỏ, là một võ giả cấp bốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-806.html.]
"Ngươi là  phương nào, dám cả gan chặn đường?" Hắn đánh giá Lục Kiến Vi từ  xuống , sắc mặt   : "Đại Vương nhà  đón dâu,   liên quan thì nhanh chóng tránh , nếu như chậm trễ giờ lành, các  sẽ   trái  mà ăn!"
Một con nha đầu tóc vàng dung mạo  xuất sắc, cũng   nàng lấy dũng khí từ  .
Công pháp của Lục Kiến Vi vốn dĩ  thể liễm tức, nàng  là Võ Vương chín, một tên võ sư cấp bốn đương nhiên sẽ  thể cảm ứng  cấp bậc nội lực của nàng.
Suốt cả đường , những võ giả   mắt đều  nàng dạy dỗ một phen.
Bùi Tri cũng  đầu ngựa ,  đến  phía  đội ngũ,  ngang hàng với nàng.
"Ta chỉ  uống ly rượu mừng mà thôi, như  thì Đại Vương nhà ngươi sẽ  để ý ."
"Lại thêm một tên   mắt!" Tráng hán dữ tợn run lên,   rút  một thanh đại đao từ phía  kiệu hoa: "Nếu như   gặp Diêm Vương như , lão tử thành  ——"
Giọng  đột nhiên im bặt.
Một đồng tiền đánh trúng huyệt đạo của ,   đó rơi  mặt đất, lăn  trong bụi cỏ.
Mọi : "..."
Lục Kiến Vi chỉ  một : "Ngươi, nhặt tiền về đây."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tên gầy cầm cây gậy trúc gõ chiêng sửng sốt một chút, chỉ chỉ  chính : "Ta?"
" , chính là ngươi. Làm phiền ngươi nhặt , một văn tiền cũng là tiền,  thể lãng phí."
Tên gầy cây gậy trúc  sang tráng hán  cố định,  thể  xoay   nhặt tiền,  khi nhặt lên  cảm thấy đồng tiền nóng phỏng tay, nhưng  dám trực tiếp đưa qua, lắp bắp : "Tiền, tiền trả, trả  cho ngài như thế nào?"
"Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, cần  trả lời đúng sự thật."
Người gầy cây gậy trúc nuốt nuốt nước miếng: "Xin mời ngài hỏi."
"Người trong kiệu hoa là ai?"
"Là, là thiên kim của tiệm vải Cẩm Tú ở phía đông thành."
"Đại Vương nhà ngươi là ai?"
"Chính, chính là Đại Vương."