Hắn vỗ vỗ đầu con ngựa, than thở một tiếng: "Người tuổi trẻ bây giờ  , đều   tôn trọng  già.”
Giọng   lớn  nhỏ,  vặn  thể truyền đến tai hai  phía .
Lục Kiến Vi và Bùi Tri đều  để ý.
"Chạy  nổi , chạy  nổi , con ngựa đáng thương của ,  theo tiểu lão nhân  chịu khổ, đáng tiếc nha,   thể để ngươi nghỉ ngơi một lát, nếu  sẽ  theo kịp mất.”
Lục Kiến Vi   thì buồn , dứt khoát ngừng ngựa,   : "Nếu như lão nhân gia chân ái tiếc ngựa, thì sẽ  cưỡi nó chạy khắp nơi.”
Con ngựa   lớn tuổi, nên  nghỉ hưu .
"Tiểu lão nhân  cũng  để nó an dưỡng tuổi già, nhưng nó theo  nhiều năm như , thấy   cưỡi những con ngựa khác thì  sang  yên lặng rơi lệ,    nhẫn tâm ?”
Lục Kiến Vi: “...”
"Hai vị tiểu hữu, đêm qua các ngươi cứu  tiểu lão nhân, tiểu lão nhân còn  cảm tạ .” Lão Râu Dê sờ tay  n.g.ự.c lục lọi  móc  hai miếng sắt nhỏ, ném qua.
Bùi Tri đưa tay tiếp , chính diện miếng sắt khắc một thanh kiếm, mặt  khắc một chữ "Từ" phiêu dật.
"Hoá  là Từ đại sư.”
"Không sai, chính là tiểu lão nhân, coi như tiểu hữu cũng  mấy phần nhãn lực.” Từ Tam Tác kiêu ngạo mà vuốt râu: “Ta thấy bội kiếm của hai  các ngươi cũng tầm thường, nên cho các ngươi hai khối lệnh bài xem như tạ lễ, một khối lệnh bài  thể định chế miễn phí một món vũ khí.”
Trên giang hồ   bao nhiêu   tìm  chế tạo vũ khí, hai   thật đúng là may mắn.
Lục Kiến Vi và Bùi Tri ngụy trang  phận hành tẩu giang hồ, liền tiện tay mua hai thanh kiếm tầm thường treo ở thắt lưng, vũ khí ban đầu dùng vải bọc bỏ  trong gánh đồ tùy .
Lúc  mới khiến Từ Tam Tác hiểu lầm.
"Đa tạ Từ đại sư hậu ái, vãn bối cáo từ .” Lục Kiến Vi chắp tay, định giục ngựa rời .
"Ai nha, ngươi chờ một chút!” Từ Tam Tác gọi nàng : “Các ngươi  Liêu Châu  chuyện gì nha? Nể tình hai  coi như chính trực,   chừng tiểu lão nhân  thể giúp một tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-817.html.]
Lục Kiến Vi mỉm  : "Ta xin nhận ý  của đại sư, nhưng mà chúng  thứ  tìm, đại sư khả năng  từng  qua.”
"Chưa từng  qua? Không  khả năng. Tiểu lão nhân xông xáo giang hồ nhiều năm,  thứ gì mà  thấy? Ngươi cứ  xem.”
"Vậy Từ đại sư   đầm lầy Thất Bộ ?”
"Đương nhiên ,   là ở..." Râu mép Từ Tam Tác vểnh lên, con mắt nghiêng nghiêng: “Ngươi hỏi cái   gì?”
Lục Kiến Vi: "Dù thế nào cũng   để  du ngoạn.”
"Tiểu hữu   chuyện thật  thẳng thắn, nhưng mà tiểu lão nhân vẫn  khuyên ngươi một câu,  đầm lầy Thất Bộ sẽ   lợi gì .”
"Tại ?”
"Làm gì  cái gì? Dưới đầm lầy chôn   bao nhiêu xương khô,  chính là  chết.”
Lục Kiến Vi hỏi: "Đại sư  từng  qua ?”
"Chưa từng  qua,  từng  qua."
“Nếu  từng  qua,    phía  đáy chôn xương khô?"
“...”
Từ Tam Tác  kiên nhẫn phất phất tay: “Ai nha,    với ngươi nữa, ngươi thích   thì , dù  cũng  liên quan tới , hai khối lệnh bài cho các ngươi thật là lãng phí.”
Hắn vặn nắp hồ lô rượu, ngửa đầu rót một miệng lớn,  đó cưỡi ngựa ung dung  về phía , hiển nhiên   nhiều lời với bọn họ nữa.
Lục Kiến Vi và Bùi Tri liếc , cũng thong dong  theo phía  .
Song phương ngược  đổi vị trí.
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ Tam Tác đóng nắp hồ lô rượu, tức giận : "Hai ngươi  theo tiểu lão nhân  gì?”
"Đây là  đầu tiên hai  chúng   Liêu Châu,  quen cuộc sống nơi đây,  dám tùy tiện  ,   đại sư  nguyện ý hỗ trợ   dẫn đường  ?” Lục Kiến Vi  chút khách khí.
Từ Tam Tác trừng mắt một cái: "Bảo  đưa hai ngươi  chết? Ta  ,   !”