Lục Kiến Vi lắc đầu: "Lục mỗ vạn   dám nhận, cao thủ giang hồ nhiều như mây, xa thì  , ngay như lão tổ cấp chín đào thoát trong Tiêu Dao tông, võ học ngay  . Luận y đạo thì Thần Y cốc  vô  y sư,   dám tự cao tự đại. Luận cổ thuật, cổ thần giáo ở Tây Nam  truyền thừa mấy trăm năm,  cũng theo  kịp.”
"Lục chưởng quầy, ngài cũng quá khiêm tốn .”
A Chi đạo: “Nghe  khi ngài còn  hàng phục Hách Liên Chinh, lão tổ  của Tiêu Dao tông  tháo chạy,  thể thấy    dám đối địch chính diện với ngài. Bây giờ y sư của Thần Y cốc còn đang học tập ở khách điếm, cổ hoàng của Cổ thần giáo cũng  ngài luyện , nếu ngài  lợi hại,  thì  đời   ai lợi hại cả.”
Lục Kiến Vi  : "Lão tổ của Tiêu Dao tông chạy trốn, cũng   bởi vì  dám đối địch chính diện với . ”
"Vậy thì tại ?”
"Trong mấy ngày nay,  vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề …” Lục Kiến Vi mỉm   Cửu Nghi: “"Nếu như  thật sự là lâu chủ tiền nhiệm của Thiên Lý Lâu,  rõ sư môn   Võ Vương cấp chín tồn tại, vì  nhất định  để Trang Vân Khanh  con  thí, thậm chí vứt bỏ Hách Liên Chinh mà  hề bận tâm.”
Cửu Nghi híp mắt nhấm nháp rượu ngon, tùy ý hỏi: "Vì ?”
"Hắn đang tìm tông môn ẩn thế, chuẩn xác mà , là  lấy   điểm đột phá, tìm  tông môn ẩn thế." Lục Kiến Vi dừng một chút, đột nhiên chuyển hướng sang hai  hầu nhỏ: “Các ngươi  tông môn ẩn thế chứ?”
Vẻ mặt hai  hầu nhỏ cứng đờ một lát,  nhanh  khôi phục tự nhiên.
"Nghe  qua nha, lúc  Hách Liên Chinh  ngài dựa  tông môn ẩn thế .” Trong mắt A Chi lộ vẻ tò mò: “Lục chưởng quầy, ngài thật sự đến từ tông môn ẩn thế ?”
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng  một tiếng.
"Đồ ăn nguội , dùng bữa .”
Từ Tam Tác  lời giữ lời, sáng sớm hôm   dẫn bọn họ tiến về thôn Bạch Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-825.html.]
Thôn Bạch Vân cách  chỗ ở ước chừng bốn mươi dặm, toạ lạc trong khe núi, hẻo lánh bế tắc, ít  lui tới.
Từ Tam Tác cưỡi lão Mã, bên hông treo hồ lô rượu, nửa   chập trùng nhấp nhô theo lưng ngựa.
"Lục tiểu hữu, đừng trách tiểu lão nhân  nhắc nhở ngươi, đám  thôn Bạch Vân   cổ quái, bọn họ  thích lui tới với  ngoài, cho dù tiểu lão nhân  chút giao tình với thôn trưởng, thì cũng  chắc bọn họ sẽ  mua chuộc.”
Lục Kiến Vi mỉm  : "Không .”
Mặc kệ bọn họ  thích lui tới với  ngoài  , chỉ cần là , thì sẽ  vô dục vô cầu.
Chỉ cần  chỗ cầu, thì  chuyện đều dễ  .
Vân Mộng Hạ Vũ
" , đêm qua  uống  ít rượu, mơ mơ màng màng   ngươi  nhất thống giang hồ?” Từ Tam Tác lắc đầu: “Người trẻ tuổi,  tiểu lão nhân khuyên một lời, nhất thống giang hồ   ý nghĩa gì, nhân sinh tiêu d.a.o tự tại mới là chính đạo.”
"Từ đại sư hiểu lầm .” Lục Kiến Vi : “Ta cũng   dã tâm như thế,  cũng hướng tới phong cảnh điền viên, là Cửu Nghi cư sĩ cất nhắc  thôi.”
Từ Tam Tác trừng mắt về phía Cửu Nghi bên cạnh: "Ngươi là đồ mọt sách thối, chỉ   mấy thứ bàng môn tà đạo,  tự xưng là cư sĩ, quản chuyện  khác  gì?”
"Chảng qua  chỉ cảm thấy Lục chưởng quầy   tài năng   lòng nhân từ, nếu  thể mượn chuyện  để  mưa  gió giang hồ,   cũng là một may mắn lớn trong võ lâm ?"
Quạt lông của Cửu Nghi khẽ lay động, khoan thai tiêu sái : “Cho dù  mặc kệ chuyện giang hồ, nhưng cũng chờ mong ngày đó sẽ đến. Lục chưởng quầy thật sự   ý  ?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Không .”
Mục tiêu của nàng từ đầu đến cuối đều  từng  đổi, về nhà là lựa chọn cuối cùng của nàng, cái gọi là nhất thống võ lâm   phần điểm lực hấp dẫn với nàng.
"Đáng tiếc.” Cửu Nghi thản nhiên : "Vốn tưởng rằng Lục chưởng quầy dựng nên quy củ ở khách điếm, là vì cải biến loạn tượng giang hồ.”
Bùi Tri chợt hỏi: "Cư sĩ yêu thích Lục Ngạc mai  ?”