“Công tử, xem hai tên tướng tá cục mịch, tư thái chật vật, đúng là nỡ .”
A Nại chỉ hai Hắc gia ở lầu chính, ngôn từ tiếc lời trào phúng.
Hai tên khi dễ công tử nhà , tức đến mức đem bọn chúng đánh một trận nhừ tử, đó nổi lửa huỷ thi diệt tích.
Hiện tại thấy bọn chúng thê thảm như thế, hôm nay cũng nhất định tiếng lan xa, trong lòng cũng xả giận đôi chút, chỉ là tránh ngứa miệng chửi mắng một trận thống khoái.
“A Nại, nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy các vị khách khác.” Ôn Trứ Chi nhẹ giọng khuyên bảo.
Phùng Viêm vỗ đầu, đang nghĩ gì thế, Ôn Trứ Chi tu vi mới cấp ba, hơn nữa là còn là một tên tàn phế. Hắn khỏi thính đường, thuận miệng hỏi: “Ôn công tử ở trong viện gì ?”
A Nại liếc mắt : “Phơi nắng, liên quan gì tới ngươi?”
“Ừm.” Phùng Viêm chắp tay: “Mặt trời đúng là tồi.”
A Nại mặc kệ , tiếp tục lên lầu chỉ trỏ.
“Ta thấy chỉ treo lầu còn đủ, bọn chuột nhắt chỉ đánh lén mỗi tên nên đeo một tấm bảng ‘đê tiện’ và ‘vô sỉ’, để cho trong thiên hạ đều Hắc Phong Bảo bộ đều đê tiện vô sỉ!”
“Ý kiến tồi.” Lục Kiến Vi xuất hiện ở lan can lầu ba: “A Nại, ngươi tìm A Nhạc hai tấm bảng, theo lời ngươi , hai chữ đê tiện vô sỉ.”
A Nại vui vẻ mặt: “Được”
“Đợi .” Lục Kiến Vi gọi : “Trước tiên cân xem bọn chúng nặng bao nhiêu, chúng bán theo cân, một cân… bán một trăm lượng , mặc kệ tới chuộc là ai cũng theo giá mà bàn, ngươi rõ ràng bảng cho .”
Mắt A Nại chợt sáng: “Lục chưởng quầy đại tài!”
Hắn chạy tìm Nhạc Thù, Nhạc Thù xong cũng khen ngợi Lục Kiến Vi dứt, hành động tuyệt đối sỉ nhục Hắc Phong Bảo, so với g.i.ế.c bọn chúng còn khó chịu hơn.
Hai nhanh chóng mộc bài.
Kim Phá Tiêu tin cũng nhiệt tình tham gia, xung phong cân đo, đồng thời treo mộc bài.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-95.html.]
Trước Hắc Hậu treo bảng ‘đê tiện’, ở rõ 210 cân (105 kí), một cân bán một trăm lượng, hoan nghênh đến mua.
Hắc Trọng treo bảng ‘vô sỉ’, nặng 200 cân (100 kí), cũng như .
Huynh hai hổ giận dữ chết, hận thể đập đầu mái nhà trực tiếp gặp Diêm Vương.
Những còn trong khách điếm dứt.
Lục chưởng quầy đúng là bỡn cợt khác, thế mặt mũi Hắc Phong Bảo đều mất hết, chuộc mà chuộc cũng xong.
Kim Phá Tiêu cảm thán: “Lục chưởng quầy thực sự là diệu nhân. Ôn , thường trú ở đây, dự cảm nơi về nhất định náo nhiệt.”
“Ngươi nỡ bỏ thương hành ?” Ôn Trứ Chi hỏi.
Kim Phá Tiêu khổ: “Kỳ thực nỡ.”
“Không bằng đợi việc kết thúc, ở đây thêm vài ngày, gặp chuyện mới lạ náo nhiệt sẽ truyền tin cho ngươi.”
“Vậy thì quá, chỉ điều giá thuê phòng quá đắt.”
“Không .”
“Ọc ọc.” A Nại che bụng ngượng ngùng : “Trưa nay ăn gì, đói . Công tử, tất cả đều là do hai tên xí chậm trễ chúng dùng bữa. Bây giờ sẽ mượn phòng bếp khách điếm chút điểm tâm.”
Ôn Trứ Chi: “Đi .”
Sau khi cùng mộc bài, cách giữa A Nại và Nhạc Thù cũng dần biến mất, hai gặp cũng còn đấu võ mồm nữa.
Nhạc Thù : “Ta hỏi chưởng quầy , thể cho ngươi mượn nhà bếp nhưng trả tiền thuê.”
“Chưởng quầy nhà ngươi cũng thật yêu tiền.” A Nại sang chuyện khác: “Có điều biện pháp treo bảng bán theo cân đúng là sảng khoái! Thuê thì thuê, bao nhiêu tiền?”
Nhạc Thù tươi đáp: “A Nại ca mắng cũng xả giận. Chưởng quầy nhà bếp dùng một một trăm văn, nguyên liệu nấu ăn tính riêng.”
A Nại: “……”
là ăn cướp!