Người ở  mái hiên  thể  cúi đầu.
A Nại dám cùng Nhạc Thù, Tiết Quan Hà khắc khẩu, nhưng  dám lấy cùng thái độ đó  đối phó Lục Kiến Vi.
Hắn ngoan ngoãn thanh toán tiền thuê phòng bếp.
“Ngươi   gì?” Nhạc Thù tò mò.
A Nại thoăn thoắt xử lý các nguyên liệu nấu ăn, thủ pháp thành thục nhuần nhuyễn.
“Canh dưỡng sinh, chỉ tiếc là còn thiếu một loại dược liệu.”
Món   là dược thiện, dược thiện thanh đạm bỏ thêm dược liệu  chỉ  thể điều trị  thể, mà còn  thể ngăn chặn độc tố lây lan trong  công tử.
Nhạc Thù ghét những tên đến cường đoạt tàng bảo đồ nhưng   ghét những  hành vi liêm chính như Kim Phá Tiêu và Ôn Trứ Chi.
Kim đại hiệp hào sảng phóng khoáng, Ôn công tử đoan trang tao nhã, bọn họ đều là   dễ sống chung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn công tử    tiện, còn  chịu kỳ độc hành hạ, sâu trong nội tâm Nhạc Thù  chút tiếc hận đồng tình.
“Thiếu một nguyên liệu sẽ ảnh hưởng như thế nào?”
A Nại: “Không  vấn đề gì quá lớn, chẳng qua công tử ngày đêm  kỳ độc hành hạ, buổi tối nghỉ ngơi  ,   cho một ít dược liệu an thần giúp công tử  thể ngủ ngon.”
“Ngủ   thì khó chịu lắm.” Nhạc Thù nhớ tới  đường đào vong thường xuyên  ác mộng nửa đêm giày vò,  khỏi : “Bằng  ngươi  hỏi chưởng quầy thử xem,   chừng nàng sẽ  dược liệu. Cho dù   thì đợi đến lúc  Vọng Nguyệt Thành cũng  thể thuận tiện mua một ít.”
A Nại vui mừng : “Thật sự  thể ? Có điều    sợ Lục chưởng quầy, ngươi  thể giúp  hỏi ? Giá cả  thành vấn đề.”
“Được.” Nhạc Thù sảng khoái trả lời: “Ngươi  dược liệu gì?”
“Chiếu Bích Thảo.”
Nhạc Thù gật đầu lập tức chạy  tìm Lục Kiến Vi.
“Chiếu Bích Thảo?” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Dược liệu  khó tìm, giá cả xa xỉ, một chỉ ít nhất ba mươi lượng, khách điếm chúng  hoang vắng, tìm  thứ  cũng  dễ, tính cho  một chỉ năm mươi lượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-96.html.]
Nhạc Thù: “……”
Nấu một bát canh dưỡng sinh cần nhiều tiền như thế? Vậy một ngày ba bữa cần bao nhiêu tiền a?
Đầu Nhạc Thù ong ong chạy về phòng bếp thuật  lời Lục Kiến Vi. A Nại tuy nhíu mày nhưng vẫn trả lời: “Ta mua  sáu chỉ.”
Hắn từ trong n.g.ự.c móc  ba tấm ngân phiếu một trăm lượng: “Đây là tiền dược, phiền ngươi giúp  lấy Chiếu Bích Thảo.”
Nhạc Thù nhận ngân phiếu, trong lòng vẫn hiếu kỳ,  nhịn  bèn hỏi: “Công tử nhà ngươi mỗi ngày đều tiêu phí như , nếu tiêu hết của cải thì  ?”
“Ha ha.” A Nại bật : “Ngươi nghĩ gì ? Công tử   thể tiêu hết của cải?”
“Vì   thể?”
A Nại kiêu ngạo : “Ngươi  thời điểm công tử tiếp nhận gia nghiệp, sản nghiệp trong nhà là bao nhiêu và hiện tại là bao nhiêu ?”
“Không .”
“Ta  ngươi  ,  chỉ  thể  cho ngươi,  khi công tử tiếp nhận, sản nghiệp trong nhà nhiều hơn   gấp mấy , sản nghiệp  danh nghĩa công tử mỗi ngày  thể kiếm  bao nhiêu tiền ngươi    thể tưởng tượng nổi.”
Nhạc Thù: “……”
Là  kiến thức quá ít.
Nhiều tới mức   thể tưởng tượng thì phỏng chừng “mỗi ngày hốt bạc" cũng  đủ hình dung.
Trách   Ôn công tử là  nhất phú hào Giang Nam.
Nhạc Thù ôm xấp ngân phiếu  nhẹ  nặng chạy lên lầu ba lấy dược liệu từ Lục Kiến Vi, Lục Kiến Vi  từ hệ thống thương thành mua sáu chỉ Chiếu Bích Thảo đặt  trong hộp gỗ, tổng cộng hết sáu mươi lượng.
Dược liệu quả thực  quý, cũng chỉ  phú hào xe lăn mới mua nổi.
“A Nhạc.” Lục Kiến Vi gọi thiếu niên đang chuẩn  ôm hộp gỗ  xuống.
Nhạc Thù xoay , hai mắt trong sáng: “Chưởng quầy  gì phân phó?”
“Ngươi cùng  hầu của Ôn công tử  cận, mục đích   vì xe lăn của ?”
Nhạc Thù hai má đỏ bừng: “Ta,  chỉ là thấy xe lăn của  chế tác tinh xảo,   thêm vài .”