Một lát , như thể nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nàng dần dần nhếch lên một nụ dữ tợn, dù phu quân của nàng cũng bản lĩnh, sai vài đến gây phiền phức cho bọn họ cũng chẳng gì là khó khăn.
Vẫn còn một lúc nữa học viện mới tan học, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn chờ đợi lâu đến mức cảm thấy chán nản.
Vốn dĩ Tần Tĩnh Nghiễn đang tựa tường, hình nghiêng vẹo, bỗng y thấy thứ gì mà đột nhiên thẳng dậy, đôi mắt vô thức dõi theo đang nhanh tới quầy hàng.
Hôm nay Lý Viễn định lên huyện, nhưng mấy ngày nay ngài thấy nữ nhi của ưu sầu nặng trĩu tâm sự, nên đành dẫn Lý Tuyết Trân ngoài dạo.
Hiếm khi Lý Viễn nghỉ phép, nên Lý Tuyết Trân cũng chẳng từ chối, nàng ngoan ngoãn cùng ngài.
Mấy ngày , Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn đến đây mở sạp hàng khiến Lý Viễn chút thèm thuồng món khoai tây nanh sói, vì ngài dẫn Lý Tuyết Trân đến sạp hàng của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn.
Từ xa, Lý Tuyết Trân thấy Tần Tĩnh Nghiễn, khi thấy cơ thể của y vốn đang nghiêng ngả bỗng thẳng dậy, nàng khỏi khẽ nở nụ . Trong lòng nàng cảm thấy buồn khôn xiết, song khi thấy ánh mắt né tránh của , nàng ý thức vẫn còn đang nở nụ , nên ý khóe môi chợt tắt, lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Khi Lý Viễn tới quầy hàng, Giang Oản Oản mới sực tỉnh. Vừa thấy huyện lệnh đại nhân giá lâm, nàng lập tức cảm thấy lúng túng: "Đại nhân, ngài..."
Lý Viễn xua tay, ngài : "Ngươi chớ gọi là đại nhân, hôm nay chỉ dắt nữ nhi ngoài giải sầu chút thôi."
Tần Tĩnh Nghiễn đang mải miết dõi theo Lý Tuyết Trân. Khi thấy Lý Viễn, kết hợp với lời ngài , giờ đây y mới sực tỉnh, hóa mặt quả nhiên là thiên kim của huyện lệnh đại nhân? Vậy chẳng y... chẳng còn chút hy vọng nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-111.html.]
"Khoai tây nanh sói của hai ngươi bán hết ? Lần việc buôn bán thật phát đạt!" Từ xa Lý Viễn thấy cái quán nhỏ trống trơn, ngài kinh ngạc hỏi.
Giang Oản Oản lắc đầu, nàng : "Chưa ạ, mỗi ngày các thư sinh ở học viện Thường Hoa đều đến đây dùng bữa, nhưng đợi bọn họ tan học mới đến , nên chúng thường chừa phân nửa cho họ."
Lý Viễn gật đầu: "Thì là thế."
Vốn dĩ ngài thèm khoai tây, song phận khiến ngài chẳng thể mở lời xin nàng chia cho một ít.
Giang Oản Oản nhận thấy vẻ ngập ngừng của ngài, nàng suy nghĩ chốc lát. Dù khoai tây chừa cũng còn nhiều, cá viên chiên tuy chẳng dư dả gì, nhưng vẫn thể chia một ít, bèn cất lời: "Ta chiên cho ngài một ít khoai tây nhé. Hai ngày nay chúng còn thêm cả cá viên, ngài cũng nếm thử một chút ạ!"
Lý Viễn trong lòng hân hoan song vẻ mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên, ngài : "Vậy thì ! Vậy bổn quan... ắt nếm thử mới ."
Giang Oản Oản thuần thục gắp khoai tây và cá viên chảo chiên. Khoai tây chín nhanh, chỉ chốc lát thể rắc gia vị. Hai cha con chẳng từ chối, cả hai cầm ống trúc sạp hàng của hai mà thưởng thức.
"Mấy ngày ăn, tay nghề của ngươi vẫn khéo léo như xưa, vẫn là hương vị ."
Lý Tuyết Trân mấy ngày ăn nên cũng thèm thuồng. Nghe phụ , nàng duyên phụ họa: "Quả thực ngon!"
Tần Tĩnh Nghiễn bên cạnh, vẻ nàng nheo mắt , từng miếng nhỏ đưa lên miệng, y cảm thấy nàng đáng yêu tựa tiểu thỏ, tâm can như cào cấu, ngứa ngáy khôn tả.
Mèo Dịch Truyện
Dường như Lý Tuyết Trân đang thưởng thức khoai tây, vô tình liếc Tần Tĩnh Nghiễn, ánh mắt vặn chạm ánh mắt y. Khi thấy vẻ ngây ngô của y, cơn bực dọc trong lòng nàng vơi đôi chút. Song, nàng vẫn chẳng thể cho y vẻ mặt niềm nở, chỉ liếc một lát dời mắt sang nơi khác.