Đoàn Đoàn gật đầu: "Được thôi."
vẫn cố gắng vươn bàn tay bé nhỏ, nghiêm túc lau tóc.
Sau khi lau một lúc, tiểu tử dừng , thở hổn hển.
Mèo Dịch Truyện
Giang Oản Oản tiếng tiểu tử thở dốc, liền ngừng động tác xoa bóp thắt lưng cho Tần Tĩnh Trì: "Được , mau tự lau tóc , Đoàn Đoàn của chúng mệt ."
Tần Tĩnh Trì liếc tiểu tử thở dốc, cũng kiên trì thêm nữa.
"Đoàn Đoàn!"
Đoàn Đoàn tiếng mẫu gọi, cái đầu nhỏ chui từ eo Tần Tĩnh Trì, chớp đôi mắt to tròn tò mò hỏi: "Nương?"
Giang Oản Oản ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu tử: "Mau đến lòng nương đây, để cha con tự lau tóc ."
Tiểu tử xong liền dùng cả chân lẫn tay bò về phía . Vì bọc quá dày nên bò một chút dừng, tiểu tử suy nghĩ một lát liền trực tiếp lăn qua.
Giang Oản Oản nhanh tay lẹ mắt ôm lấy "bánh bao nhỏ" lòng, nhanh chóng lột tấm chăn tiểu tử, nhét trong chăn ấm áp.
Đoàn Đoàn trong chăn, khanh khách: "Nương ơi, thật thoải mái nha!"
Giang Oản Oản nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai nhỏ của tiểu tử: "Mau ngủ ."
Đoàn Đoàn gật đầu: "Ừ!" Sau đó liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt .
Tần Tĩnh Trì ở một bên lau tóc tàm tạm khô, thấy tiểu tử nhắm mắt, cho rằng đứa nhỏ ngủ say. Thế là rón rén lên giường, ôm lấy Đoàn Đoàn định đặt tiểu tử sát mép giường.
Nào ngờ, toan buông tay xuống, chỉ thấy Đoàn Đoàn chớp đôi mắt to tò mò , hàng lông mi tựa cây quạt nhỏ, ánh sáng tạo nên một mảng bóng đen mắt.
Tần Tĩnh Trì cũng chú ý tới nhi tử nhà , hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-204.html.]
Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Trì giữ nguyên một tư thế, bất động, tò mò nghiêng đầu thì thấy cảnh .
Chỉ thấy nàng che miệng khẽ bật : "Khà khà..."
Đoàn Đoàn mẫu đang ở một bên, bức tường lạnh lẽo bên , lúc mới vỡ lẽ, tức giận bĩu môi: "Cha xa, tại ôm Đoàn Đoàn sát mép tường?"
Sau đó tiểu tử tiếp tục tủi lầm bầm: "Đoàn Đoàn ngủ ở giữa cha và nương, ở giữa thể kề bên nương, cũng thể kề bên cha!"
Tần Tĩnh Trì đôi mắt rưng rưng tủi của Đoàn Đoàn, lập tức ôm đứa nhỏ trở về, đặt giữa chăn ấm áp, giải thích: "Ừm... Cha ôm Đoàn Đoàn qua một lát, chờ cho nương con xoa bóp thắt lưng sẽ ôm trở về chỗ cũ."
Chợt như nhớ điều gì đó, Đoàn Đoàn lập tức nghi ngờ nàng, lên án: "Hừ, cha gạt !"
Đoàn Đoàn nhớ rõ mấy buổi sáng tỉnh , đều ở tận sát mép trong cùng!
Sau đó tiểu tử trừng lớn hai mắt: "Có cha thường xuyên ôm Đoàn Đoàn trong ?"
Chợt thấy Giang Oản Oản vẫn mỉm , liền hỏi: "Nương, ạ?"
Giang Oản Oản ngừng , liếc Tần Tĩnh Trì một cái, nghĩ đến cơn đau nhức ở thắt lưng, nàng bèn xa đáp lời: "Nương cũng nữa, thể là ngày nào cha con cũng như ."
Tần Tĩnh Trì xong, uất ức bất đắc dĩ nàng một cái, thấy "bánh bao nhỏ" càng thêm ấm ức, vội vàng giải thích: "Bảo bối, con đừng nương con, cha !"
Hừ!
Tiểu tử bịt lỗ tai chui lòng Giang Oản Oản, ôm eo của nàng, mềm mại : "Nương, ôm Đoàn Đoàn ngủ! Phải ôm mãi nha! Bằng Đoàn Đoàn cha xa ôm !"
Giang Oản Oản ôm bé lòng, khẽ vuốt mái đầu nhỏ, đắc ý liếc Tần Tĩnh Trì mới cất lời đáp: "Ừm, nương , sẽ để cha xa ôm con ."
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ ngắm hai hài nhi lớn nhỏ tinh nghịch trong nhà , khẽ lắc đầu, cũng chăn, ôm cả hai lòng.
Lưng Đoàn Đoàn dán sát lồng n.g.ự.c nóng hổi của phụ , bé thư thái híp mắt, nhưng vẫn kiêu ngạo bĩu môi thốt lên một tiếng: "Hừ!"