Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-09-06 05:43:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hằng ngày, hai họ cứ lặp lặp những công việc vất vả . Không lúc nào Lâm Lộ cũng tìm việc , bởi hiện tại cũng chỉ mới trả mười mấy lượng bạc nợ.

Đột ngột thấy những lời Tần Tĩnh Trì , đương nhiên họ dám tin là thật.

Nếu thật sự thể , chỉ là công việc sẽ chẳng quá mệt nhọc, điều quan trọng nhất là khoản nợ họ đang gánh cũng thể nhanh chóng trả hết.

Sắc mặt hai liên tục biến đổi, thoạt thì kinh ngạc, lo lắng, cuối cùng là vui mừng khôn xiết.

Tần Tĩnh Trì cùng Giang Oản Oản hai , bất giác khẽ một tiếng.

Mèo Dịch Truyện

Giang Oản Oản cất lời: "Những gì chúng đều là sự thật, song nếu hai định theo học việc, cần ký một thỏa thuận, rằng học tay nghề tại nhà thì phép truyền thụ ngoài."

Lâm Lộ và Lâm Giang vội vã gật đầu, cam đoan: "Chúng chắc chắn sẽ truyền ngoài, tẩu tẩu và Tĩnh Trì ca cứ yên lòng!"

" , chúng vô cùng ơn hai cho chúng cơ hội , tuyệt đối sẽ chuyện vong ân bội nghĩa !"

Tần Tĩnh Trì khẽ : "Vậy nếu hai đều đồng ý thì đợi Lâm Lộ ở nhà dưỡng thương thêm đôi ngày, đó hai hãy đến cửa tiệm của chúng để phụ giúp nhé."

Nghe xong, Lâm Lộ vội vàng dậy : "Tĩnh Trì ca, chẳng cần , ngày mai chúng thể đến ."

Tần Tĩnh Trì thấy y lỡ bước trật chân, : "Chớ vội, dưỡng thương cho khỏe hẳn hãy đến."

Lâm Lộ thấy ánh mắt của Tĩnh Trì dừng chân thương của , trong lòng ngượng ngùng khôn xiết: "Vậy... ."

Trên đường trở về, Đoàn Đoàn cũng năng gì nữa, Tần Tĩnh Trì ôm trong ngực, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ phụ , trong đôi mắt vẫn còn rưng rưng lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-209.html.]

Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ cái m.ô.n.g nhỏ của tiểu nhi tử trấn an, Giang Oản Oản thì ở một bên nhẹ giọng an ủi: "Tiểu bảo bối đừng sợ, việc gì , Lâm Lộ thúc cẩn thận thương, qua vài ngày nữa sẽ khỏi thôi mà."

Một lúc lâu , Đoàn Đoàn mới bĩu môi, cọ cọ cổ Tần Tĩnh Trì, mang theo tiếng nức nở mềm mại : "Sau cha và nương thương như nữa!"

Tiểu tử thấy dáng vẻ Lâm Lộ thương tích đầy , chân còn khập khiễng, lẽ dọa khiếp vía quá độ.

Tần Tĩnh Trì khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, : "Bảo bối yên tâm, cha và nương sẽ bình an vô sự, sẽ để Đoàn Đoàn của chúng ưu sầu."

Giang Oản Oản tiểu nhi tử đang thút thít, thương xót khôn nguôi, nàng lấy khăn tay lau lệ cho con: "Đoàn Đoàn bảo bối đừng đau lòng, con xem, nương đặc biệt khỏe mạnh, sẽ thương !"

Nói xong, nàng còn nhún nhảy vài bận, thấy nhi tử cuối cùng cũng nín tiếng mà nở nụ , mới dừng , nàng nắm lấy một bàn tay nhỏ bé rủ xuống của con hôn vài cái.

Đoàn Đoàn cha nương an ủi vỗ về, nhanh quên nỗi buồn, đoạn đường đó đều là tiếng rộn rã.

Vài ngày , tuy chân Lâm Lộ vẫn còn chút bất tiện nhưng còn cản trở việc , thương tích mặt cũng lành lặn đến bảy tám phần, thế là y dẫn Lâm Giang cùng đến cửa tiệm của Giang Oản Oản để phụ giúp.

Sáng sớm đến cửa tiệm, khi vẫn khách nhân nào, Giang Oản Oản để hai nếm thử xem hợp khẩu vị chăng, thấy hai đều thì cho họ một phần tôm đất cay nồng và một phần cua sốt cay: "Hai tiên hãy nếm thử hương vị, học theo , cố gắng sớm ngày thể hương vị y hệt."

Hai với vẻ mặt trịnh trọng đáp: "Tẩu tử, tẩu yên tâm, bọn nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

Giang Oản Oản dở dở cất lời: "Đừng trịnh trọng đến thế, hãy dùng bữa thật ngon , cảm thụ hương vị đặc trưng của cửa tiệm là ."

Chờ Giang Oản Oản khuất dạng, hai , cùng lúc đưa tay lấy tôm đất tách vỏ.

"A! Ngon quá!"

Lâm Lộ gật đầu lia lịa: ", thơm ngon hơn gấp vạn so với những món tại tửu lâu mà từng học việc!"

Loading...