"Chúng bên cũng tiếp tục đánh bắt, đến lúc đó há chẳng còn kiếm nhiều hơn nữa !"
Tưởng Đại Hải liền bừng tỉnh, hai mắt sáng rực, ôm nương tử một vòng, hớn hở ngoài tìm .
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Tần Tĩnh Trì chỉ dặn y giao thêm gấp đôi lượng, y trầm ngâm một lát, liền chỉ tìm đến nhà họ Hoàng ở phía đông thôn. Hoàng Hữu Tài và con trai y đều là những giỏi nghề biển. Nếu thu mua từ họ, mỗi chuyến giao hàng chắc chắn sẽ đủ lượng.
Y hớn hở về phía đông thôn, từ xa thấy Hoàng Hữu Tài đang cau mày một tấm lưới lớn, trong lưới chất đầy hải sản như tôm cua.
Tưởng Đại Hải vội vã bước tới: "Hoàng Tam ! Huynh đang gì thế? Cớ cau mày như ?"
Hoàng Hữu Tài bất đắc dĩ y một cái, chỉ đống hải sản đang nhảy nhót loạn xạ trong lưới lớn mặt, rầu rĩ : "Đệ xem, cũng chẳng . Mỗi ngày xuống biển đều chỉ vớt lên là vật vỏ cứng. Nếu thể vớt đôi ba con cá, dù cũng còn chút thịt mà miễn cưỡng ăn ."
"Cho nên định đem về cho gà ăn."
Tưởng Đại Hải , trong lòng khỏi vui mừng khôn xiết. Y những con cua lớn và tôm đang trong túi lưới, liền chúng mập chắc thịt, chắc chắn vợ chồng Tần Tĩnh Trì sẽ vô cùng ưng ý.
Hoàng Hữu Tài hoài nghi chán ghét y: "Loại mà cũng mua ? Há chẳng cũng mò cá , lẽ vớt nhiều mới chứ?"
Tưởng Đại Hải lắc đầu: "Ta bắt đủ, đừng bận tâm gì. Ta mua với giá hai văn tiền một cân, thấy thế nào?"
Hoàng Hữu Tài và con trai y thì đều khỏi trợn tròn mắt . Hoàng Hữu Tài cẩn trọng đánh giá y vài lượt, lát mới mở lời: "Chẳng lẽ điên ?"
Sau đó chỉ đám hải sản trong túi lưới: "Chỉ mấy thứ thôi ? Rõ ràng cũng thấy đấy, đây là loại vỏ cứng, chẳng bao nhiêu thịt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-211.html.]
Tưởng Đại Hải chỉ đành bất lực, nghĩ tới ngày đó y cũng từng nghĩ như thế, thể ăn mấy thứ chứ. Giang Oản Oản cô nương thể chế biến thành món ngon tuyệt trần, cho đến tận bây giờ, y vẫn còn nhớ như in hương vị tôm cua thưởng thức mấy ngày !
"Haha... Hoàng Tam , thật sự chỗ cần dùng, cần bận tâm gì. Cứ bán cho là ."
"Còn nữa, vẫn cần những loài vật vỏ cứng màu đỏ đen càng ở con suối nhỏ , thể đánh bắt thêm bán cho !"
Khóe miệng Hoàng Hữu Tài khẽ giật, y Tưởng Đại Hải như thể đang một kẻ ngốc nghếch, nhưng nghĩ đến chuyện thể đổi những thứ bỏ lấy tiền thì cũng quan tâm nhiều như . Hai văn tiền một cân, chẳng thể bán một khoản lớn !
Nghĩ đoạn, Hoàng Hữu Tài vội vàng : "Đệ mua bao nhiêu? Lúc nào cũng thu mua ?"
Tưởng Đại Hải gật đầu: "Ta thu mua lâu dài, nhưng khi nào cần nữa, sẽ báo một tiếng."
Hoàng Hữu Tài gật đầu lia lịa: "Được, , ."
Mèo Dịch Truyện
Cuối cùng Tưởng Đại Hải mua sạch tôm cua trong lưới của Hoàng Hữu Tài, thậm chí còn hớn hở về nhà.
Hoàng Hữu Tài thấy dáng vẻ của y, tiền trong tay, đó sang con trai . Hai cùng bóng lưng xa dần của Tưởng Đại Hải cứ như thể đang một kẻ tiêu tiền như rác.
Hoàng Hữu Tài vỗ bả vai con trai nghiêm túc : "Nhi tử, con đừng ngu ngốc giống như Đại Hải thúc nhé! Đừng đem bạc ngoài mà phung phí như ."
Con trai y nghiêm túc gật đầu: "Vâng, phụ , nhi tử sẽ mua những thứ vô dụng ạ."
Tưởng Đại Hải bên giải quyết xong chuyện trọng đại, trong khi ở một nơi khác, hai Lâm Lộ và Lâm Giang đang chuyên tâm học hành.