Giang Oản Oản cất lời thì dần minh bạch. Một hồi lâu , nàng mới khe khẽ : "Thiếp , e rằng sẽ chẳng tin. Đó là... vốn một gian riêng. Nơi đó rộng lớn vô ngần, lẽ còn lớn hơn cả căn nhà của chúng hiện giờ, vì thế thể chứa đựng vô vàn vật phẩm."
"Hôm nay, thấy đột nhiên xuất hiện là bởi vì trong gian lấy khoai tây nhưng chú ý tới cảnh bên ngoài, vì mới bắt gặp ."
Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày, trong mắt chỉ còn sự khó tin.
thấy vẻ mặt của Giang Oản Oản chút giả dối, mới dần dần chấp nhận sự tình .
Sau một hồi lâu mới chật vật cất lời: "Vậy... Cái gian như thế nào? Ta thể xem ?"
Giang Oản Oản lắc đầu: "E rằng là . Thuở tận thế, ai thể bước chân nơi . Hơn nữa cũng thể ở trong gian quá lâu, lâu nhất chắc hai canh giờ."
Giang Oản Oản khẽ thở dài, nếu bởi vì lý do thì nàng và những khác trong căn cứ cũng sẽ bỏ mạng, như nàng sẽ tới nơi , chừng giờ đây, nàng vẫn còn đang ở căn cứ trong tận thế.
Nàng Tần Tĩnh Trì Đoàn Đoàn đang ngủ say, Giang Oản Oản nghĩ thầm, may mà... May mà nàng tới đây.
Đột nhiên nàng nghĩ tới hành lá ở trong gian, Giang Oản Oản tự hỏi liệu gian sẽ đổi thì ?
Nghĩ như , nàng kéo tay Tần Tĩnh Trì và định thử một chút: "Trước tiên, đặt Đoàn Đoàn xuống ."
Mèo Dịch Truyện
Tần Tĩnh Trì nàng đầy nghi hoặc, song vẫn theo lời nàng.
Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng đặt Đoàn Đoàn trong chăn, còn Giang Oản Oản thì đắp chăn cho tiểu bánh bao mới nắm lấy tay của Tần Tĩnh Trì. Một giây , hai xuất hiện trong gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-248.html.]
Giang Oản Oản đôi mắt kinh ngạc mở to của Tần Tĩnh Trì, trong lòng còn thấy sửng sốt hơn cả . Vốn dĩ nàng chỉ định thử một chút, nào ngờ thành công ngoài mong đợi.
Giờ phút , nàng vẫn còn đang cảm thấy choáng váng, lý giải nguyên cớ. Chẳng lẽ gian thể tự tiến hóa? Vừa giữ độ tươi mới, còn thể dẫn đây ?
Song, điều đôi phu thê họ chẳng , chính là khoảnh khắc , nốt ruồi son lưng Giang Oản Oản đang phát sáng rực rỡ, đồng thời, lưng Tần Tĩnh Trì cũng xuất hiện một nốt ruồi y hệt của nàng.
Kỳ thực, họ nào gian nào gian tầm thường? Chỉ cần đôi phu thê họ da thịt tương , liền thể cùng sử dụng gian . Hơn nữa, vật đặt đây sẽ vĩnh viễn hư hao, giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, chẳng mảy may biến đổi, mà còn hơn thế nữa...
với điều kiện tiên quyết đó là Giang Oản Oản chủ động đưa Tần Tĩnh Trì , như Tần Tĩnh Trì mới thể dùng chung...
Tần Tĩnh Trì mở to đôi mắt, ngơ ngác nơi đột nhiên bước chân . Một gian rộng lớn, sáng sủa, hề giá lạnh mà cũng chẳng hề oi bức.
Trước mặt , vô bao tải lớn chồng chất thành núi. Hắn ngẩn ngơ, một hồi lâu vẫn thể hồn trở .
thứ xếp cạnh đống đồ thì , đó chính là khoai tây.
"Cái ... Đây chính là ... gian mà nàng ?"
Giang Oản Oản khẽ khàng gật đầu: " , khác thể tiến nơi đây, cũng rõ cớ gì thể ."
Tần Tĩnh Trì chờ đợi giây lát, đoạn mới chỉ những bao tải mắt hỏi: "Đây là vật gì? Sao nhiều đến ?"
Tức thì, Giang Oản Oản nắm lấy tay , kéo gần. Nàng mở mấy chiếc bao tải gần nhất, để lộ nào ngô, nào khoai lang tím, nào gạo, chất đầy bên trong.
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc những vật , lắp bắp hỏi: "Toàn bộ những bao tải ... đều là lương thực ?"