Giang Oản Oản song với khóe mắt hằn vết thời gian, thật lâu vẫn thốt nên lời...
"Oản Oản? Oản Oản? Hài tử của nương, con nức nở thế ? Sao cứ mãi ?"
Nhìn thấy Giang Oản Oản rơi nước mắt, Lý Tam Nương ngỡ điều gì , bà tiến đến bên nàng lo lắng hỏi.
Giang Oản Oản chằm chằm túi bạc bàn, ôm lấy eo Lý Tam Nương như thuở bé thơ, nức nở khẽ khàng: "Nương, nữ nhi cần, song cứ giữ lấy mà dùng, nữ nhi lẽ phụng dưỡng song mới đúng đạo hiếu."
Giang Hiền Vũ cau mày : "Các con xây tân gia, thuê cửa tiệm, lấy tiền bạc dư dả? Nghe lời mẫu con, bảo giữ thì cứ giữ lấy ."
Tần Tĩnh Trì thấy Giang Oản Oản nghẹn ngào gì, thở dài một tiếng, đoạn giải thích: "Thưa nhạc phụ, rõ, cửa tiệm của chúng con là mua đứt hẳn, hơn nữa chúng con sắp mở thêm một tiệm nữa, tiền trong tay chúng con đủ chi dùng, con cái sẽ phụng dưỡng song ."
Đoàn Đoàn cũng gật đầu: "Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, bàn ghế do cha lắm, bán ít bạc ạ, Đoàn Đoàn tận mắt thấy đó ạ."
Tần Tĩnh Trì khẽ xoa đầu Đoàn Đoàn, mỉm gật đầu: " , Đoàn Đoàn cũng thấy ."
Giang Oản Oản ôm Lý Tam Nương rúc lòng, nức nở : "Nương, chúng con... Chúng con quả thật... quả thật cần đến, những năm qua nữ nhi cũng thể phụng dưỡng song chu đáo, giờ đây... thể nhận bạc của ?"
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đôi bên , thấy vợ chồng chúng nó kiên quyết nhận, cũng đành thôi miễn cưỡng.
Lý Tam Nương vỗ về đầu Giang Oản Oản, buồn rầu : "Được , nếu các con nhận, song sẽ giữ lấy, dẫu chúng cũng về già, chỉ một nữ nhi là con, khi chúng khuất núi thì mấy thứ cũng sẽ về tay con thôi."
Giang Oản Oản vội vàng đưa tay che miệng mẫu : "Nương! Mẫu đừng những lời lành! Mẫu và phụ sống đến trăm tuổi!"
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nán thêm một chốc, thấy Giang Oản Oản nguôi ngoai , song liền cáo từ: "Oản Oản nhi, hôm nay cha nương xin về ."
"Nương, ngày mai chúng con sẽ cử hành tiệc mừng tân gia, cớ song vội vã cáo từ? Song , hãy nán thêm vài ngày, ở cùng nữ nhi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-265.html.]
Giang Hiền Vũ khẽ chau mày: "Mai cử hành ư? Chúng còn ngỡ vài ngày nữa mới đến."
Họ Tần phụ Tần mẫu loan báo cho dân làng về việc cử hành tiệc mừng tân gia, cũng truy hỏi cặn kẽ, nhưng đều cho rằng sự tình còn vài ngày nữa mới diễn .
Tần Tĩnh Trì giải thích: "Thưa nhạc phụ, rõ, ngày lành kế tiếp đợi hơn hai mươi ngày nữa, chúng con đang gấp khai trương cửa tiệm nên định cử hành sớm."
Trầm ngâm một lát, Giang Hiền Vũ liền : "Vậy chúng sẽ ở giúp các con một tay."
Dù ở nhà cũng chẳng việc gì cần kíp, khi ngoài họ khóa cửa, cũng nhờ hàng xóm trông nom hộ, ở mấy ngày cũng .
Khi mấy đang hàn huyên thì Tần phụ, Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn cũng vặn trở về.
Tần Tĩnh Nghiễn đẩy cửa bước , thấy Giang Oản Oản đang bên cạnh, mừng rỡ : "Tẩu tử, cuối cùng tẩu cũng tỉnh , chúng lo lắng cho tẩu nên vội vã về, cả là , cả là ."
Mèo Dịch Truyện
Tần phụ Tần mẫu theo trong, thấy Giang Oản Oản bình an vô sự , đều khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tần mẫu nắm tay nàng, : "Con nương sợ đến mất hồn vía, hôn mê lâu như mà vẫn tỉnh !"
Giang Oản Oản khẽ mỉm : "Nương, đừng lo lắng, nữ nhi bình phục ."
Nói xong, Giang Oản Oản khỏi chuyển sang chuyện tiệc mừng tân gia: "Cha nương, ngày mai chúng con tiệc mừng tân gia, song mượn đủ nồi niêu xoong chảo ?"
"Đã mượn , mượn cả , đều bày biện ở đó cả , cũng đủ cả. Oản Oản nhi, con xem, chúng nên thuê thêm vài đến giúp bếp núc ?"
Giang Oản Oản vỗ nhẹ tay bà, : "Ngày mai Đại Ngưu và vài khác đều sẽ bán đậu phụ, là sẽ đến giúp."
Đại Ngưu và vài khác họ cử hành tiệc mừng tân gia, đều khăng khăng cho họ thuê mướn khác, tự nguyện đến góp sức.