Chúng là công chữ
Vương Khuê mồ hôi nhễ nhại, quỳ sụp xuống, hung hăng trừng mắt đám Lý Tam, đáp: "Đại nhân, thảo dân hề gì cả, thảo dân từng sai khiến bất kỳ ai!"
Lý Tam vội vàng phản bác: "Vương viên ngoại, ngài thể bỏ mặc chúng như ! Chính ngài thấy việc buôn bán của tiệm lẩu và tiệm hải sản hơn Tiên Vị Lâu của ngài, mới sai chúng gây chuyện. Ngay cả con sâu đó cũng là do ngài giao cho chúng !"
Khúc Giang bên cạnh cũng liên tục gật đầu: "Đại nhân, lời đều là sự thật. Nếu , chúng cũng chẳng thể loại sâu độc như !"
" đúng đúng, ngài còn con sâu đó độc tính khá lớn, chỉ cần bỏ nồi, tiệm của bọn họ chắc chắn thoát khỏi tai ương."
Trương Đại Khánh bổ sung: "Những điều ... đều là lời ngài !"
"Bốp!"
Mèo Dịch Truyện
Lý Viễn sắc mặt lạnh như tiền: "Vương Khuê! Ngươi nhận những lời nhóm Lý Tam ?"
Vương Khuê giận tím mặt, chẳng còn bận tâm Lý Viễn gì nữa. Y trừng mắt đám Lý Tam, kéo Trương Hà thấp bé hơn tát một cái, quát mắng: "Ta ban tiền cho các ngươi, lũ lưu manh các ngươi dám bán ?"
Lý Viễn định mở miệng thì một giọng nam cắt ngang.
"Đại nhân, xin đại nhân hãy chủ cho thảo dân! Vương Khuê nhiều chuyện ác chỉ một chuyện. Trước đây, nhà ngài tìm sửa trang viên, mỗi ngày còn bắt chúng chuyển những tảng đá lớn đến để xây dựng. Đến khi trang viên thành, ngài chịu trả tiền công cho chúng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-291.html.]
Lâm Lộ tin Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản áp giải đến huyện nha, lo lắng vô cùng nên bảo Lâm Giang trông coi tiệm, vội vã chạy đến. Nào ngờ, chứng kiến cảnh , thấy hành vi xa của Vương Khuê vạch trần, cũng thể nhịn nữa.
Tần Tĩnh Trì kinh ngạc Lâm Lộ, sang Vương Khuê, thầm nghĩ, hóa đây chính là Vương viên ngoại.
Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì vội vàng : "Đại nhân, phu thê chúng đều thể chứng. Lâm Lộ vốn việc ở nhà Vương Khuê nửa tháng, ngày nào cũng vất vả, vai là vết bầm tím. Cuối cùng, nhận tiền công, còn cả nhà Vương Khuê đánh cho mặt mũi bầm dập. Những điều , phu thê thảo dân đều tận mắt chứng kiến!"
Vương Khuê thấy Lâm Lộ đột nhiên xuất hiện, mặt đỏ bừng, quát: "Các ngươi ký thỏa thuận ! Cái trang viên các ngươi xây hài lòng, các ngươi gì !"
Lý Viễn mặt lạnh như tiền: "Vương Khuê, giờ đây nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để biện bạch?"
Vương Khuê cúi đầu, trong mắt đầy vẻ phẫn hận. nghĩ đến vị cữu cữu thế lực lớn ở kinh thành, trong lòng y cũng còn sợ hãi như , giọng điệu cũng còn cung kính như lúc đầu: "Thảo dân tội nhưng chuyện trả tiền công, thảo dân nhận. Lúc đầu ký giao kèo , thảo dân hài lòng thì thể trả tiền."
Lý Viễn về phía Lâm Lộ: "Có như ?"
Lâm Lộ bất đắc dĩ gật đầu: " thưa đại nhân, chúng là công chữ, là lừa chúng ký tên."
Lý Viễn gật đầu, chằm chằm Vương Khuê : "Vương Khuê, hãm hại cùng nghề, khấu trừ tiền công của thợ, hành vi thực sự đê tiện. Bản quan lệnh cho ngươi trả đủ tiền công khấu trừ cho thợ, còn chuyện sai đến tiệm lẩu của An An gây chuyện thì bồi thường cho phu thê Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản một trăm lượng bạc và chịu hai mươi đại bản."
Thấy Vương Khuê vẫn biện giải, còn hung tợn về phía nhóm Tần Tĩnh Trì, Lý Viễn cau mày tiếp tục : "Nếu ngươi còn dám tái phạm, sẽ trừng phạt nặng hơn!"
"Bốn tên các ngươi Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà, tuy Vương Khuê sai khiến nhưng hành vi thực sự thể chấp nhận. Mỗi bồi thường cho phu thê Tần Tĩnh Trì mười lượng bạc, và... chịu hai mươi đại bản."