Cữu cữu của , chỉ là một nhân vật đáng kể
Vương Khuê định hất tay những nha dịch đang giữ y , trợn tròn mắt : "Đại nhân... Ngài là ai ? Cữu cữu của đang việc ở kinh thành, ngài thể đối xử với như !"
Lý Viễn y bằng ánh mắt lạnh lùng, liếc qua một cái phất tay để các nha dịch tiếp tục lôi y ngoài.
"Đại nhân! Cữu cữu của ..."
Tiếng của Vương Khuê dần rõ nữa. Đám Lý Tam đang quỳ cũng tái mặt, bọn họ lấy mười lượng bạc của Vương Khuê, giờ những trả cho phu thê Tần Tĩnh Trì mà còn chịu thêm hai mươi đại bản!
Cuối cùng, bốn thực sự các nha dịch lôi ngoài, vì đều tay chân rã rời, sợ hãi vô cùng.
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp ngoài đường.
Mèo Dịch Truyện
"Á!"
"Á! Các vị quan sai , xin nhẹ tay một chút!"
Tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết: "Á!"
Vương Khuê hận thù nha dịch: "Ngươi dám đánh như , ngươi cứ chờ đó! Đợi cữu cữu của về, ... Á!"
Đợi đánh xong hai mươi đại bản, Lý Viễn với Trương Ngôn: "Ngươi theo, trông chừng bọn họ bồi thường tiền cho nhóm phu thê Tần Tĩnh Trì và Lâm Lộ, hãy về."
"Dạ, đại nhân!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cung kính hành lễ với Lý Viễn mới rời khỏi huyện nha.
Ngắm hơn trăm lượng bạc trong tay, Giang Oản Oản trong lòng lấy vui, chỉ thầm may mắn rằng Vương Khuê kịp hãm hại thành công. Bằng , tiệm lẩu do bọn họ vất vả gây dựng ắt sẽ liên lụy.
Lâm Lộ kề bên, đếm tiền đồng trong tay, gom cũng gần một lượng bạc trắng.
Hắn bật , cất tiếng: "Rốt cuộc cũng lấy tiền , xem nửa tháng uổng công nhọc sức!"
Tần Tĩnh Trì đáp: "Thu hồi là , đều là tiền công lao nhọc của mà."
Giờ đây tiệm lẩu an , tiền công của cũng thu hồi, Lâm Lộ liền : "Tĩnh Xuyên ca, tẩu tử, xin phép về tiệm hải sản !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-292.html.]
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cùng gật đầu: "Ừ, cứ ."
Bận rộn suốt một hồi lâu, tiệm cũng vắng bóng khách khứa. Giang Oản Oản định dặn dò nghỉ ngơi chốc lát, Lý Viễn bước .
"Tĩnh Xuyên, Oản Oản!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản thấy y bước , vội vã tiến đến: "Viễn thúc, thúc tới , mời thúc lên lầu an tọa một lát!"
Đợi Tần Tĩnh Trì dẫn Lý Viễn lên lầu, Giang Oản Oản liền dặn Tần Tiểu Quang: "Tiểu Quang, mau bắc nồi lẩu, mang lên một phần thịt tươi cùng rau xanh!"
Tần Tiểu Quang vui vẻ gật đầu: "Vâng, thưa tẩu tử, lập tức chuẩn đây!"
Nghĩ đến việc lầu đang vị huyện lệnh đại nhân an tọa, tay chân của Tần Tiểu Quang càng thêm thoăn thoắt.
Giang Oản Oản lên lầu, thấy tiếng rộn rã của Tần Tĩnh Trì và Lý Viễn.
Vừa phòng riêng, Giang Oản Oản mở lời: "Viễn thúc, hôm nay đa tạ ơn giúp đỡ của thúc."
Lý Viễn đáp: "Các cháu kẻ hãm hại, đây là chức trách của nên mà thôi."
Sau một thoáng trầm ngâm, Giang Oản Oản tiếp lời: "Viễn thúc, Vương Khuê từng ruột đang quan ở kinh thành. Cháu thấy tức giận đến thế, e rằng sẽ ngầm tay trả thù thúc!"
Lý Viễn xong, chỉ khẽ phẩy tay : "Ta ruột , chỉ là một nhân vật chẳng đáng nhắc tới, cần bận tâm."
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc , đáp khẽ: "Nếu thì ."
"Về , nếu các cháu bất cứ chuyện gì cần giúp, cứ việc đến tìm , luôn thể tay tương trợ phần nào."
Lý Viễn vợ chồng họ đều là chính trực lương thiện, hẳn sẽ chuyện gì khiến khó xử.
Hai cùng đáp: "Vâng, đa tạ Viễn thúc quan tâm."
Đang lúc trò chuyện rôm rả, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc bước . Kẻ bưng nồi lẩu nghi ngút khói, bưng thịt tươi cùng rau xanh tươm tất.
Lý Viễn nồi lẩu, khẽ : "Hôm qua nếm thử, hôm nay phúc thưởng thức nữa ."
Tần Tĩnh Trì cầm lấy chén khay, rót cho thúc một tách thơm, : "Con bò mà bọn cháu g.i.ế.c mổ hôm nay phẩm chất cực hảo. Viễn thúc nên thưởng thức thêm vài nữa mới ."
Giang Oản Oản mỉm tiếp lời: " , dù con bò mới g.i.ế.c mổ hôm qua, mà bán gần một nửa . Khách nhân ai nấy đều tấm tắc khen thịt bò."