Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm, những con búp bê bằng đất sét chẳng dễ chút nào, chỉ hỏng mấy con mà còn hao tốn của tiểu thúc mấy lượng bạc!
Đoàn Đoàn một lúc lâu mới kinh ngạc : "Tiểu thúc, đây... Đây là Đoàn Đoàn ? Con búp bê giống Đoàn Đoàn quá! Đoàn Đoàn cũng những bộ quần áo !"
Tần Tĩnh Nghiễn : " , chính là Đoàn Đoàn của chúng , tiểu thúc cố ý tìm đặt , cháu thích ?"
Đoàn Đoàn gật đầu liên tục: "Ha ha... Thích lắm! Thích lắm!"
Đừng Đoàn Đoàn thích, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng khỏi chăm chú những con búp bê bằng đất sét .
Tần Tĩnh Trì Tần Tĩnh Nghiễn, trong ánh mắt khác xưa.
Đoàn Đoàn vỗ về con búp bê , vuốt ve con búp bê , vẻ thích thú hiện rõ.
Giang Oản Oản Tần Tĩnh Trì, phu thê mới lấy hai chiếc hộp gỗ đơn giản.
"Đoàn Đoàn bảo bối, chúc mừng sinh thần, mong con luôn lớn lên khỏe mạnh, ngày ngày an vui!"
"Đây là quà mà cha và nương tự tay cho con, là hai món tiểu vật tiêu khiển, con xem thích ?"
Đoàn Đoàn xong lập tức hớn hở mở hai chiếc hộp .
Tranh ghép hình thiện và đặt ngay ngắn trong hộp, trong hộp còn cả bản đồ hình vẽ của bức tranh .
Đoàn Đoàn bức tranh chú thỏ nhỏ ăn củ cải, chỉ thấy vô cùng ngộ nghĩnh: "Nương, Đoàn Đoàn thích bức tranh !"
Tiếp đó, chiếc hộp thấy những khối gỗ nhỏ và mấy viên xúc xắc, khẽ gãi đầu, trong lòng khỏi nảy sinh nghi hoặc.
"Cha, nương, đây là cái gì ?"
Lý Viễn hai thứ , chẳng hiểu vì lẽ gì cảm thấy tuyệt nhiên chẳng hề đơn giản.
Giang Oản Oản khẽ bật một tiếng, : "Nương sẽ dạy con chơi tranh ghép hình nhé."
Nói liền xáo tung tranh ghép hình trong hộp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-319.html.]
Đoàn Đoàn ngăn cản nhưng chẳng kịp nữa .
Tiểu nhi những khối gỗ lộn xộn, như thể tin bức họa chỉ trong nháy mắt tan tác: "Nương... Nương, bức tranh... Của Đoàn Đoàn..."
Giang Oản Oản khẽ một tiếng, bắt đầu ghép từng khối một.
Chỉ một lát , bức tranh khôi phục nguyên trạng, Đoàn Đoàn há hốc miệng, thẩn thờ dõi theo: "Hả? Tranh... Tranh !"
Những xung quanh cũng tỏ kinh ngạc.
Mèo Dịch Truyện
Lý Viễn khỏi gật đầu, : "Món đồ tiêu khiển quả thực đặc biệt, vô cùng thích hợp cho hài tử chơi."
Cẩu Đản và Nhị Oa vây quanh Đoàn Đoàn, nét mặt ngây thơ của hai tiểu tử cũng ánh lên vẻ hưng phấn chẳng kém gì Đoàn Đoàn.
Kế đó, Giang Oản Oản khéo léo xếp chồng gỗ lên cao, ánh mắt nàng khẽ chạm Tần Tĩnh Trì, hai cùng nhập cuộc.
Trước hết là gieo xúc xắc, Giang Oản Oản với điểm cao hơn quyền rút một thanh gỗ từ bên , cả hai chơi tỉ mỉ giải thích luật lệ.
Bất kể già trẻ lớn bé, đều vây quanh bàn , chăm chú dõi theo.
Đến khi chồng gỗ đổ sụp, Giang Oản Oản cất lời: "Vậy đấy, ai khiến chồng gỗ đổ thì đó chịu thua."
Lý Viễn vỗ tay tán thưởng, : "Thật tài tình! Món tiêu khiển quả là thú vị khôn tả!"
Đoàn Đoàn dõi mắt một hồi, sốt ruột cùng chơi: "Nương ơi nương, giờ Đoàn Đoàn chơi ngay! Được ạ?"
Cuối cùng, trong phòng khách, một đám lớn vây quanh ba tiểu tử chơi món tiêu khiển, mãi cho đến tận canh ba.
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính mở cửa, liền thấy bên ngoài băng tuyết phủ kín đất trời, gió tuyết cuộn bay mịt mờ.
Tần Tĩnh Trì tiến đến, cất lời: "Chi bằng cả nhà Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca đừng về nữa. Bên ngoài gió tuyết vần vũ quá, các cứ dẫn theo tẩu tử và mấy tiểu tử ở một đêm . Dù thì trong phủ của cũng thừa gian phòng."
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính , đưa mắt ngoài. Một luồng gió lạnh thấu xương lùa khiến hai đành miễn cưỡng chấp thuận.
Lý Quý hôm nay vốn định về sớm để đón Tiểu Bảo từ nhà ông bà, giờ đành đợi đến mai mới thể lên đường, bèn gật đầu : "Được, chúng ở một đêm , phiền hiền ."
Tần Tĩnh Trì vỗ vai : "Huynh khách sáo chi." Đoạn, mấy họ đóng cửa nhà.