Phụ sẽ sớm đưa chúng đến y quán thôi!
Tần mẫu đành gật đầu: "Được, , , thì đợi Tĩnh Trì, phụ con cũng , hôm nay nghĩ thế nào, nhất quyết đòi cùng Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến học đường, cũng ở nhà!"
Vừa chăm sóc Giang Oản Oản, Tần mẫu ngừng đến cửa lớn ngóng trông, lòng đầy lo lắng chờ đợi đám Tần Tĩnh Trì.
Mèo Dịch Truyện
Lại đợi thêm hai khắc, cuối cùng mới thấy xe ngựa chạy đến từ cuối đường lớn.
Đợi xe ngựa dừng cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của Tần mẫu, đợi bà mở lời, Tần Tĩnh Trì nghi hoặc hỏi: "Nương, ? Hôm nay đặc biệt đây đợi chúng con?"
Đoàn Đoàn thò đầu bé nhỏ khỏi rèm xe, chớp chớp cặp mắt tròn xoe, vẻ mặt nương cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Tần mẫu vội : "Cuối cùng các con cũng về , hôm nay Oản Oản , khi ngủ một giấc buổi trưa, bụng cứ đau mãi, sắc mặt trắng bệch! Chỉ đợi các con về đưa nàng y quán xem !"
Tần Tĩnh Trì đến mấy chữ "đau bụng" thì sắc mặt trầm xuống, vội vã nhảy khỏi xe ngựa.
Đoàn Đoàn xong, nức nở, lòng đầy lo âu, liền chui khỏi xe ngựa, chẳng đợi Tần phụ Tần mẫu bế đỡ vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Tần phụ Tần mẫu thấy cảnh , kinh hãi!
"Đoàn Đoàn!"
Đoàn Đoàn nhảy xuống, chân nhỏ rung lên nhưng cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê ở lòng bàn chân, nhíu chặt mày, bĩu môi vội vàng theo Tần Tĩnh Trì nhà, miệng ngừng gọi "Nương."
"Oản Oản! Nàng thế nào ? Sao đổ nhiều mồ hôi thế ! Ta... Ta sẽ đưa nàng đến y quán ngay! Nàng cố chịu nhé!"
Nói xong, Tần Tĩnh Trì lập tức ôm nàng chạy ngoài, Đoàn Đoàn còn kịp thấy nương vội vã chạy theo Tần Tĩnh Trì.
Đặt Giang Oản Oản xuống xe ngựa một cách cẩn thận, Tần Tĩnh Trì : "Phụ , mẫu , là hãy đưa Đoàn Đoàn về phủ , dẫu trong nhà cũng cần trông nom."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-374.html.]
Đoàn Đoàn trợn tròn mắt, ngừng lắc đầu, nức nở đáp lời: "Đoàn Đoàn ở bên nương! Không ở !"
Tần mẫu lên tiếng: "Ta theo để chăm sóc Oản Oản!" Nói sang Tần phụ: "Lão gia tử hãy ở giữ nhà , dù cũng chẳng giúp ích gì nhiều!"
Tần phụ ngẩn còn kịp phản ứng, Tần mẫu theo Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn lên xe, lâu xe ngựa xa.
Tần Tĩnh Trì cầm cương ở bên ngoài, Đoàn Đoàn và Tần mẫu ở trong xe cùng nương .
Đầu Giang Oản Oản tựa lên đùi Đoàn Đoàn, tiểu tử đắp tấm chăn nhỏ cho nàng, dùng ống tay áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm trán nương, thỉnh thoảng đặt lên trán nàng vài nụ hôn: "Nương, phụ sẽ sớm đưa chúng đến y quán thôi! Hãy cố gắng chịu đựng thêm đôi chút, nương nhé."
Tần mẫu bên cạnh tiểu tử hiếu thuận như , trong lòng khỏi cảm thấy ngổn ngang trăm mối, bỗng dưng thấy thật vô dụng, chẳng thể giúp gì.
Giang Oản Oản mỉm gật đầu với Đoàn Đoàn, thấy khóe mắt tiểu tử vẫn còn rưng rưng, liền an ủi: "Bảo bối đừng lo lắng, nương !"
"Vâng."
Nghe thấy giọng run run, Giang Oản Oản khẽ thở dài, đưa tay khẽ véo vành tai bé bỏng của bé để an ủi.
Chỉ hơn một khắc, xe ngựa dừng cửa y quán.
Tần Tĩnh Trì vội vã bế Đoàn Đoàn rời khỏi xe ngựa, đó vội vàng ôm Giang Oản Oản bước y quán: "Đại phu! Đại phu! Mau xem xét cho nương tử của , nàng đau bụng từ lâu !"
May mắn , lúc trong y quán quá nhiều , lão đại phu bên trong liền lập tức : "Nhanh, đặt lên giường ! Để xem nào!"
Lão đại phu đặt tay bắt mạch cho Giang Oản Oản, đôi mày khẽ nhíu . Tần Tĩnh Trì và những khác thấy vẻ mặt của ông thì lòng ai nấy đều như lửa đốt: "Đại... Đại phu, nương tử của thế... Thế nào ?"
Một lúc , lão đại phu mới : "Chẳng cả, đây là chuyện đại hỷ, nương tử của ngươi thai, hơn hai tháng ."
"Chao ôi! Thực sự hỷ ?" Lúc vẻ lo lắng mặt Tần mẫu biến mất, đó là vẻ mừng rỡ khôn tả.