Nếu hậu lai sinh nữ nhi, liệu buồn lòng chăng?
Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn cũng ngây tại chỗ, nhất thời kịp phản ứng.
Sau đó, lão đại phu Tần Tĩnh Trì với vẻ mặt kỳ lạ, tiếp tục : " tình trạng hôm nay là động thai!"
Tần Tĩnh Trì tỉnh táo , niềm vui kịp trọn vẹn nỗi lo lắng khôn nguôi xâm chiếm khi những lời : "Vậy... Vậy nàng ? Phải liệu thế nào đây?"
"Chẳng cả, sẽ kê đơn thuốc cho các ngươi, về sắc cho nương tử ngươi uống, dưỡng mấy ngày là khỏi."
"Bây giờ cứ để nương tử ngươi nghỉ ngơi ở đây , uống thuốc xong, các ngươi hãy về."
Tần mẫu liên tục gật đầu đáp lời: "Được, đại phu, hãy kê đơn thuốc cho chúng , sẽ lập tức sắc thuốc."
Nghe đến đây, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng thở phào nhẹ nhõm mừng rỡ Giang Oản Oản đang yếu ớt nở nụ , trong lòng đau xót cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng : "Oản Oản, nàng thấy ? Chúng sắp thêm hài tử !"
Giang Oản Oản khẽ gật đầu: "Thiếp rõ !"
Đoàn Đoàn mừng rỡ khôn xiết, reo hò nhảy cẫng: "A! Đoàn Đoàn !"
Mèo Dịch Truyện
Tần Tĩnh Trì vội vàng ôm tiểu tử lên, dỗ dành: "Con khẽ thôi, nương của con đang yếu ớt, đừng quấy rầy nương con."
Đoàn Đoàn xong vội che miệng , khẽ đáp: "Dạ , Đoàn Đoàn nữa!"
Sau đó, bé thì thầm: "Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-375.html.]
Đứa nhỏ chạm đất, Giang Oản Oản liền : "Đoàn Đoàn cần nhỏ tiếng như , sẽ phiền nương ."
Đoàn Đoàn chạy đến bên giường, nắm lấy ngón tay Giang Oản Oản, gương mặt tươi rói nở nụ rạng rỡ, chỉ bụng nàng thì thầm: "Nương, !"
Giang Oản Oản bất đắc dĩ trừ, cũng chẳng hiểu vì lẽ gì tiểu tử khăng khăng đến , nếu sinh nữ nhi thì chẳng lẽ sẽ buồn rầu ?
Lúc , Tần mẫu bưng một bát thuốc đen kịt bước . Nghe Đoàn Đoàn , liền mỉm : "Cháu đích tôn ngoan ư? Có cũng chứ ? Như là nhi tử nữ nhi, há chẳng là vẹn !"
Đoàn Đoàn chau mày, suy nghĩ một lát, đoạn đáp: "Ưm... Muội cũng , chỉ là thể chơi với đám nam tử như bọn con , thì sẽ hơn nhiều, Đoàn Đoàn thể dẫn chơi khắp nơi!"
Tần Tĩnh Trì bên cạnh chẳng mấy bận tâm đến những lời bé , chỉ nhẹ nhàng đỡ Giang Oản Oản dậy, nhận lấy bát thuốc từ tay Tần mẫu: "Nào, nàng uống thuốc ."
Giang Oản Oản bát thuốc đen ngòm, ngửi thấy mùi vị nồng nặc khó tả, khẽ nhíu mày: "Tĩnh Trì, khó ngửi quá, vả ... vả thôi thấy đắng ."
Lúc , Đoàn Đoàn tiến gần, ngẩng đầu bên trong bát thuốc, vẻ mặt lộ rõ sự chê bai.
Bỗng nhiên nghĩ điều gì đó, đứa nhỏ vội vàng lục lọi trong túi áo. Chỉ một lát , liền lấy một miếng đường phèn bọc giấy gói, đưa cho Giang Oản Oản, : "Nương, đây là một tiểu bằng hữu trong học đường chia cho Đoàn Đoàn đó, thơm ngọt lắm, nương ngoan ngoãn uống hết thuốc, là thể ăn nhé!"
Từ khi đến học đường, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa chúng tiểu hài tử trong lớp đồng ấu quý mến. Thỉnh thoảng chúng mang theo chút điểm tâm để chia cho các bạn, mấy ngày nay, mỗi đứa còn mang theo một cuốn tranh tới học đường.
Những tiểu tử trong lớp thấy cuốn tranh, vô cùng kinh ngạc. Về nhà, chúng kéo phụ mẫu tìm mua, song những cuốn tranh sớm bán cạn.
Chúng còn cách nào khác, chỉ đành thỉnh thoảng vây quanh ba tiểu tử, cùng tụ tập xem tranh, món ngon vật lạ gì cũng sẽ chia sẻ cho chúng.
Miếng đường phèn trong tay Đoàn Đoàn là do đứa nhỏ nhỏ nhất trong lớp tặng cho bé, tiểu tử nhũ danh là Tiểu Bao Tử. Quả đúng như tên gọi, nhóc tì mềm mại y hệt một chiếc bánh bao nhỏ, nhà cũng sủng ái, thỉnh thoảng mang kẹo bánh cho bé. Điều cũng tiện cho Đoàn Đoàn, bởi Tiểu Bao Tử thích chơi với bé, món ngon vật lạ gì cũng sẽ biếu Đoàn Đoàn.