Tiểu Bao Tử ngơ ngác Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn ca ca, ? Mắt khó chịu chăng? Phải chăng bụi ? Để thổi cho nhé!"
Nói xong, bé lập tức tiến gần Đoàn Đoàn.
Trần phu tử bất đắc dĩ tiểu tử mặt, ông ho nhẹ một tiếng : "Lâm Hiểu Thanh!"
Bờ vai của Tiểu Bao Tử run lên, bé từ từ xoay và ngơ ngác ông, đó mới chạy về chỗ của chỉ bằng hai ba bước.
Trần phu tử bước tới bàn tiểu tử, ông nhẹ nhàng dí lên trán bất đắc dĩ : "Sao ngày nào lớp cũng thấy con cạnh bàn Tần Kỳ An hả?"
Ông dứt lời, các tiểu tử khác trong lớp lập tức bật ha hả.
Tiểu Bao Tử ấm ức mím môi, cũng rõ vì ngày nào cũng xui xẻo đến thế! Kẻ phu tử bắt luôn là !
"Con... con cũng rõ nữa..."
Trần phu tử thấy lời nhỏ của bé thì nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của nhưng cũng gì thêm.
Tiểu Bao Tử đầy bốn tuổi nên xem là nhỏ tuổi nhất trong lớp, hơn nữa ngày nào cũng hoạt bát, lanh lợi, dẫu chút nghịch ngợm nhưng khiến khác chán ghét, trái càng khiến thêm yêu mến .
Mèo Dịch Truyện
Thỉnh thoảng bé còn một vài động tác nhỏ đáng yêu, vì Trần phu tử càng nỡ trách phạt .
Huống hồ lớp coi như là một lớp nhỏ tuổi nhất trong học viện, vì các phu tử sẽ quản lý quá nghiêm khắc. Còn trong các lớp khác chỉ học sinh mười mấy tuổi, vì sẽ nghiêm khắc hơn nhiều, mười mấy tuổi cũng nghĩa là sắp chuẩn cho các kỳ thi huyện và thi phủ.
Mà lợi hại nhất trong học viện, trong vòng khoa cử cuối cùng thi đậu tiến sĩ khi mới mười lăm tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-437.html.]
Còn nhỏ như mà thể thi đậu tiến sĩ là điều dễ dàng gì!
Vì các phu tử trong học viện thường lấy vị thiếu niên trẻ tuổi gương, thường xuyên khen ngợi học sinh.
Đến cả lớp nhỏ như lớp của Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác cũng Trần phu tử về nhiều .
Mới đầu, các tiểu tử còn vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đến thứ hai, ai nấy chỉ còn giữ sự hào hứng. Tuy nhiên, càng về , khi câu chuyện nhắc nhắc quá nhiều, chúng trở nên chẳng còn thiết tha.
Mà hôm nay, Trần phu tử bắt đầu nhắc tới đó: "Các con đó! Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng noi gương Tạ sư kìa, chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Mà ..."
Mặt trời lên mặt trăng lặn, dây leo dưa hấu đất tươi mơn mởn, những tán lá xanh um đang ẩn chứa những trái dưa hấu căng tròn.
Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chọn lấy vài quả dưa hấu khá lớn, đoạn hài lòng ôm về nhà.
Hôm nay trời nắng chang chang, vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới buổi trưa mà cảm thấy oi bức vô cùng!
Hai vội vã ôm dưa hấu trở về nhà!
"Oản Oản! Chúng hái dưa hấu về ! Ta còn cố ý hái hai quả thật to đó, nàng xem ý ?"
Giang Oản Oản đang trong nhà thấy tiếng gọi, nàng vội đỡ bụng từ từ dậy.
Ngay đó, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ mang dưa hấu trong nhà. Sau khi đặt dưa hấu lên bàn , Giang Oản Oản lập tức vỗ nhẹ, tiếng "bịch bịch" vang lên. Nàng tươi như hoa: "Ừm, chắc chắn quả dưa sẽ ngọt! Nghe chừng chín tới!"
hai trái dưa hấu , bọn họ nào thể ăn hết? Huống hồ Giang Oản Oản cũng thể ăn đồ quá lạnh, bởi chỉ bổ một trái dùng, còn một trái khác sẽ treo trong giếng nước cho lạnh để chờ Đoàn Đoàn và các tiểu tử khác tan học trở về mà thưởng thức.