Tư Nguyệt đầu , tay vẫn miệt mài luyện chữ, cất lời đáp: "Đoàn Đoàn ngoan nào, tới ngay đây! Chờ xong ."
Sau một khắc , Tư Nguyệt vươn vai duỗi lưng, thu dọn giấy bút mực, mới tươi bước đến bên giường. Sau đó ngả xuống giường, ôm lấy Đoàn Đoàn mà hôn hít mấy cái thật kêu.
"Đoàn Đoàn mau ngủ thôi. Ngày mai còn đến trường học đấy."
Đoàn Đoàn kề sát bên cạnh , khẽ khàng hỏi: "A Nguyệt ca ca ơi, ca ca thể cùng Đoàn Đoàn đến trường ! Dù thì ca ca và Đoàn Đoàn đều như , mới mặt chữ thôi mà."
Tư Nguyệt lắc đầu quầy quậy: "Không , ! Làm thể chứ! Ta học tốn kém vô vàn tiền bạc! Phụ mẫu con bỏ ít tiền để chuộc cho , thể phung phí thêm tiền bạc nữa. Ta ở nhà chăm chỉ công việc của . Vả ... Vả cũng thể cùng một đám tiểu hài tử như các con mà học chung ."
Đoàn Đoàn khẽ nhíu mày: "Vậy... để hỏi nương một lát xem , chắc chắn là sẽ mà!"
Tư Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không ! Đoàn Đoàn dù cũng lung tung! Ta... Ta học."
"Aizz! Vậy thì , mỗi ngày phu tử dạy Đoàn Đoàn chữ mới hoặc câu thơ mới, Đoàn Đoàn sẽ về dạy cho A Nguyệt thúc thúc!"
Tư Nguyệt tủm tỉm gật đầu: "Ừm, như là ! Đoàn Đoàn dạy cho nhé! Giờ thì nhanh ngủ ."
Sáng sớm hôm , Tư Nguyệt gọi Đoàn Đoàn thức dậy, rửa mặt cho Đoàn Đoàn, chải tóc cho bé búi thành một búi tóc nhỏ xinh xắn.
Trước , cũng từng thấy những thứ ở Mãn Xuân lâu, còn chủ lầu xanh yêu cầu chải đầu cho một nhóm tiểu cô nương mua về, cũng từng búi tóc cho nam hài, cho nên kỹ thuật của thành thạo.
Đoàn Đoàn chạm búi tóc mà từng búi bao giờ, cảm thấy vô cùng mới lạ: "A Nguyệt thúc thúc, hôm nay búi tóc nhỏ của Đoàn Đoàn trông thật !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-497.html.]
Đoàn Đoàn chạy ngoài sân, kéo Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chỉ búi tóc nhỏ của : "Cha, nương ơi! Hai xem, A Nguyệt thúc thúc búi cho Đoàn Đoàn búi tóc nhỏ đó! Đẹp lắm ?"
Mèo Dịch Truyện
Giang Oản Oản đang ăn cháo, khẽ gật đầu: "Ừm, đáng yêu lắm!"
Tần Tĩnh Trì cầm túi sách, nắm tay bé đưa cho một chiếc bánh nướng, dặn dò: "Nhanh lên, chúng thôi. Con ăn sáng xe ngựa nhé."
Đoàn Đoàn gật đầu, lắc lư theo ngoài, miệng vẫn còn nhai một miếng bánh to.
Mười giờ trưa, Lý Tam Nương dẫn Tư Nguyệt đến bữa trưa cho Giang Oản Oản. Dù trong nhà cũng chỉ ba bọn họ, nên đến dùng bữa cùng nàng.
Lúc dùng bữa, Lý Tam Nương gắp cho Giang Oản Oản một chiếc đùi gà, thấy Tư Nguyệt chỉ dùng đồ chay, gắp thịt thì cũng gắp cho một chiếc đùi gà: "A Nguyệt , cháu ăn nhiều thịt , cháu gầy lắm đó!"
Giang Oản Oản vẫn uống canh, nhưng thực sự thể ăn nổi thịt. Vì thế cũng gắp chiếc đùi gà còn nguyên trong bát của cho Tư Nguyệt: "Ăn thêm cái nữa , vết thương của ngươi còn lành hẳn , ăn nhiều chút mà bồi bổ."
Tư Nguyệt ngơ ngác hai chiếc đùi gà trong bát . Đầu tiên là mỉm , định điều gì với các nàng, nhưng lời nghẹn nơi cổ họng. Một lúc , tựa như thực sự kìm nén , vội vàng cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi lã chã bát cơm.
Lý Tam Nương thấy bé , vô cùng đau lòng: "A Nguyệt , cháu... Cháu đừng nhé! Sao đứa nhỏ nhiều như chứ!"
Dáng vẻ của vốn tuấn tú, bây giờ còn , sẽ càng khiến thương xót hơn thôi.
Giang Oản Oản Lý Tam Nương, khẽ thở dài. Chỉ là một chiếc đùi gà thôi, ... Sao khiến bật thế ? Haizz...
Khi Lý Tam Nương ở bên cạnh an ủi, nước mắt của Tư Nguyệt càng rơi nhiều hơn, đôi vai khẽ run lên, cố gắng kiềm chế nhưng thể giữ .
Lý Tam Nương , chợt xúc động, liền nắm lấy tay Giang Oản Oản : "Oản Oản , nương... Nương nhận A Nguyệt nghĩa tử, để thằng bé của con. Con... Con thuận lòng ?"