Giang Oản Oản : "Bây giờ nương khôi phục, thể tự bước ."
Đoàn Đoàn bụng nàng, hiệu bằng bàn tay nhỏ bé bụng: "Nương, lừa Đoàn Đoàn. Nếu bụng của Đoàn Đoàn to lớn như thì thấy rõ bậc thang chân đây?"
Tần Tĩnh Trì xoa đầu tiểu bé con: "Ta sẽ đỡ mẫu của con, con cứ tự bước ."
Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không , phụ giúp nương . Đoàn Đoàn cũng giúp nương! Như mới là hiếu thảo!"
Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của tiểu bé con, : "Được , để Đoàn Đoàn cây gậy nhỏ cho nương nhé."
Tiểu bé con đỡ Giang Oản Oản xuống ghế bành. Đoàn Đoàn nàng một cái. Sau khi thấy cái vẫy tay của Giang Tư Nguyệt, bé vui vẻ chạy theo ngoài.
Giang Oản Oản ghế bành, nàng luôn cảm thấy hôm nay chút khác lạ, giống như đang giấu nàng điều gì đó. Hơn nữa hôm nay cũng chẳng nào lên huyện. Đều ở trong nhà nhàn rỗi, đến chập tối, Giang Hiền Vũ cùng Tần phụ còn đích bắt gà, xẻ thịt.
Tần mẫu và Lý Tam Nương nấu nhiều món hơn bình thường, đều là những mâm cỗ thịnh soạn.
Giang Oản Oản những món ăn mà Lý Tam Nương lượt mang , cuối cùng nhịn : "Mẫu , hôm nay nấu nhiều món đến ? Hôm nay nhà chúng khách quý ư?"
Lý Tam Nương liếc nàng một cái, : "Không khách quý, nhưng hôm nay là một ngày trọng đại."
Cuối cùng, đến lúc dùng bữa, nghi ngờ cũng giải đáp.
"Chúc mừng sinh thần nương!"
"Chúc Oản Oản sinh thần an lành!"...
Giang Oản Oản ngỡ ngàng khuôn mặt tươi của , nhất thời nghẹn lời, nên gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-509.html.]
"Ta... Ta ngay cả tự cũng nhớ rõ."
Mèo Dịch Truyện
Đoàn Đoàn bên cạnh nắm tay nàng, nhẹ nhàng : "Phụ mang đến một niềm vui bất ngờ cho nương. Hì hì... Giống như năm ngoái tạo nên niềm hân hoan báo cho Đoàn Đoàn, nên mới dặn dò tiết lộ cùng nương."
Giang Oản Oản cúi đầu hôn đứa con của : "Nương thật sự vô cùng sửng sốt!"
Lý Tam Nương ở bên cạnh : "Nào nào nào, Oản Oản , mau dùng bữa khi thức ăn còn nóng sốt !"
"A! Dạ !"
Ăn tối xong, Tần Tĩnh Trì bếp bưng bánh kem .
Giang Oản Oản chiếc bánh, càng ngạc nhiên hơn: "Mọi ... Mọi tự tay bánh ư? Đã từ khi nào? Tại ở nhà mà gì?"
Tần mẫu và những khác bật , Đoàn Đoàn cũng đến nỗi đôi mắt cong tít thành vầng trăng khuyết: "Nương , Đoàn Đoàn bẩm báo với nương . Bánh từ sáng nay, hôm nay đều dậy sớm! Khi nương còn rời giường, bánh xong xuôi!"
Giang Oản Oản xoa mặt tiểu bé con, : "Ôi chà, hôm nay tiểu lười nhà còn dậy sớm ư! Thật hiếm thấy !"
Đôi chân nhỏ của Đoàn Đoàn khẽ lay động ghế, mắt híp , khóe môi khẽ cong: "Đương nhiên ! Hôm nay là sinh thần của nương nên vô cùng trọng đại! Đoàn Đoàn tất yếu thức dậy sớm để giúp đỡ chứ!"
Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh , chút nể nang vạch trần: "Con dậy sớm ư? Lúc cha bế con khỏi giường, mắt con vẫn còn díp ."
Đoàn Đoàn bĩu môi nghiêng , vội vàng bịt miệng phụ : "Phụ càn! Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn dậy từ sớm lắm ! Chỉ vì đêm qua con dặn phụ đánh thức, nên con mới chẳng tự dậy sớm. Con cố tình chờ phụ đến, cốt là xem phụ giữ lời hứa thôi!"
Tần Tĩnh Trì: "..."
Phải gì nếu nhà nhi tử lắm lời? Rõ ràng buổi sáng khi phòng Đoàn Đoàn, tiểu tử ngủ quên đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Cũng chẳng mơ thấy gì, môi còn nở nụ . Hắn gọi vài tiếng, tiểu tử cũng chẳng hề ý định tỉnh giấc, cho nên mới bắt đầu bế bé lên.
Giang Tư Nguyệt những lời của Đoàn Đoàn, cũng bật khúc khích. Đoàn Đoàn thường ngủ cùng y, tất nhiên y rõ ràng bộ dạng của tiểu tử mỗi sớm mai. Vì mỗi ngày hai họ đều vội vàng đến học viện ngay khi xuống xe ngựa.