Thấy thằng bé ngày một tiều tụy , mới quyết định tự gây dựng sự nghiệp, đó cần mẫn lao động, cuối cùng cũng chút tiền bạc, thể mua sữa dê về nuôi thằng bé.
Dần dần, thằng bé lớn hơn đôi chút, khi nó bập bẹ cũng là lúc đón thằng bé về tự chăm sóc.
Song công việc của quá đỗi bận rộn, chỉ khi đến buổi tối hoặc thỉnh thoảng rảnh rỗi thì mới thể chơi đùa với thằng bé đôi chút.
Giang Oản Oản thì chẳng hề màng đến thằng bé. Dù nàng cố ý bỏ đói nó, nhưng cứ thế quên béng rằng một đứa con trai. Khi thằng bé chơi đùa bên ngoài một lúc trở về thì còn cơm canh nóng hổi, mà nó là một đứa bé ngoan ngoãn điều, chẳng than đòi hỏi.
Hàng xóm chẳng đành lòng thấy cảnh nên sẽ ban cho thằng bé một hai miếng ăn, hoặc là thằng bé thể sang nhà tiểu Cẩu Đản cùng dùng bữa.
Cứ như , cho dù thường xuyên đói bụng, Đoàn Đoàn ốm yếu gầy gò cũng lớn hơn một chút nhưng thằng bé vẫn vô cùng hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Ở nhà, nó tự giặt giũ y phục của , thậm chí thỉnh thoảng còn giặt giũ y phục giúp nương.
Không chỉ như , tối nào thằng bé cũng co ro cửa nhà bọn họ để chờ Tần Tĩnh Trì. Khi về đến nhà, thằng bé sẽ chạy đến ôm chầm lấy chân ngọt ngào gọi "Phụ !".
Sau đó thằng bé sẽ kéo tay nũng nịu: "Sao cha về muộn thế ạ, An An buồn chán quá! An An nhớ cha!"
Nghĩ tới đây, Tần Tĩnh Trì cảm thấy lòng đau như cắt, ôm chặt thằng bé ngực, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ bé của nó : "Bảo bối, đây là của phụ , để con một ở nhà, chẳng mấy khi chơi đùa cùng con, còn để con chịu đói. Sau cha sẽ thường xuyên mua điểm tâm ngọt cho Đoàn Đoàn nhà chúng , chơi đùa cùng Đoàn Đoàn, ?"
Đôi mắt của Đoàn Đoàn lập tức sáng ngời, thằng bé hớn hở : "Vâng ạ! Sau cha chơi cùng Đoàn Đoàn nhé! Đại Ngưu thúc dẫn Cẩu Đản lên huyện chơi đó ạ!"
Nói đến đây, tiểu tử khỏi rầu rĩ: "Trước đây phụ chẳng những đưa Đoàn Đoàn ngoài chơi, mà ngày nào cũng về lúc tối mịt! Đoàn Đoàn chờ đến khi buồn ngủ rũ mi vẫn chẳng thấy phụ ! Phụ thật tệ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-51.html.]
Mèo Dịch Truyện
Tần Tĩnh Trì ân cần xoa đầu bé con: "Sau phụ sẽ như thế nữa, sẽ để Đoàn Đoàn cô độc ở nhà một !"
Dường như Đoàn Đoàn tha thứ cho phụ , bé con : "Vậy là định!"
Tần Tĩnh Trì gật đầu, đó hai cha con lập tức bắt đầu chơi trò đ.â.m râu, mặt Tần Tĩnh Trì khẽ cọ lên khuôn mặt bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ cảm thấy ngứa ngáy nhưng cũng đỗi vui vẻ, bé con khúc khích vang ngừng.
Giang Oản Oản bầu khí ấm áp tình giữa hai họ, nàng cảm thấy hoan hỉ song cũng thoáng chút đau lòng. Nàng từng sẻ chia những tháng ngày đây của họ, Tần Tĩnh Trì là quan trọng nhất đối với Đoàn Đoàn, tình cảm giữa hai họ nào thứ nàng thể vun đắp trong một sớm một chiều.
nàng trở thành một phần của căn nhà , nàng tin dần dần cũng sẽ trở thành yêu nhất đối với họ.
Nghĩ đến chuyện ngày mai thức giấc tinh mơ, nàng vỗ về mái đầu Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn, con mau ngủ , ngày mai chúng dậy sớm để bán củ khoai đó!"
Sau đó nàng Tần Tĩnh Trì: "Chàng cũng chớ trêu đùa với Đoàn Đoàn nữa, ngày mai việc nặng lắm đó."
Tần Tĩnh Trì khẽ đáp lời: "Được, chúng nghỉ thôi!"
Nói xong, đặt Đoàn Đoàn trong chăn khẽ hôn lên má bé một cái: "Mau ngủ , ngày mai phụ sẽ đùa cùng con!"
Đoàn Đoàn gật đầu, bé con mỉm đáp: "Vâng ạ! Phụ và nương cũng nghỉ sớm ạ!"
Giang Oản Oản cúi hôn bé một cái: "Được, nương và phụ cùng ngủ với con, chúng thi xem ai mộng ?"
Đoàn Đoàn vội vàng nhắm nghiền mắt : "Được ạ! Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ ngủ !"