Song Đô Đô từng , chỉ thể chập chững, mỗi khi bước một bước về phía là sẽ ngã chúi.
Tần Tĩnh Trì vô cùng nhẫn nại, cúi đỡ lấy tiểu nhi, kiên nhẫn giúp nó chập chững những bước đầu tiên.
Giang Oản Oản cùng Đoàn Đoàn ghé sát bên cạnh quan sát. Đoàn Đoàn ngừng reo hò: "Đô Đô, cố gắng lên!"
Đô Đô ngước trưởng, khanh khách dứt, để lộ mấy chiếc răng sữa trắng tinh.
Cười một hồi, khóe miệng tiểu nhi rỏ nước dãi, may mắn cổ đeo một chiếc yếm.
Đoàn Đoàn ghét bỏ tiểu : "Ái chà... Đô Đô bảo bối, rỏ nước dãi nữa ! Đệ đúng là tiểu tử bẩn thỉu!"
Đô Đô tròn xoe mắt trưởng, vẻ mặt đáng thương vô tội: "Cà cà!"
Đoàn Đoàn miệng thì quở trách, lòng xót thương. Thấy dáng vẻ của tiểu , bé liền mềm lòng, vội vàng rút khăn lụa từ trong áo lau những giọt nước dãi môi : "Sao mê chảy nước dãi đến hả? Nếu khôn lớn bằng mà còn rỏ dãi thì ? Thật là hổ bao!"
Đô Đô ngoan ngoãn nhắm mắt , mặc cho trưởng lau nước dãi cho : "Á! Cà cà! Hahaha!"
Đoàn Đoàn lau xong nước dãi, thấy chiếc khăn lụa ướt đẫm một mảng lớn, cái vẻ híp mắt đáng yêu của tiểu , liền ngừng chê bai: "Hahaha, như gà con mà ông bà ngoại nuôi ! Thật là..."
Đoàn Đoàn khẽ véo vành tai nhỏ xinh của tiểu : "Thật là... Có chút đáng yêu đây..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-616.html.]
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bên cạnh lặng lẽ mỉm .
Dù cho Đoàn Đoàn ghét bỏ tiểu nghịch ngợm , nhưng nhiều lúc cưng chiều Đô Đô hết mực, mới lẩm bẩm quở trách xong, lát vội vã lấy thức ăn ngon cho , hoặc tìm mua đồ chơi mới.
Đoàn Đoàn đầu phụ mẫu đang mỉm vui vẻ chúng, bất lực thở dài: "Phụ mẫu ơi! Phụ mẫu xem ! Đô Đô bẩn thỉu đến , bây giờ?"
Tần Tĩnh Trì khẽ hắng giọng, mỉm đáp: "Nhi tử đừng ghét bỏ tiểu của , thưở con còn nhỏ bằng nó, nước dãi còn rỏ nhiều hơn thế. Đừng lo lắng, bây giờ nó mọc đủ răng, thể khống chế bản nên khi há miệng mỉm đều sẽ rỏ dãi, đợi khôn lớn thêm chút nữa sẽ tự khắc ngừng."
Mèo Dịch Truyện
Đoàn Đoàn tròn xoe mắt ngạc nhiên: "Á! Đoàn Đoàn cũng từng rỏ nước dãi ? Phụ đang lừa gạt chăng? Ta chắc chắn như !"
Chợt nghĩ đến cảnh cũng từng rỏ dãi như Đô Đô , Đoàn Đoàn khỏi rùng sợ hãi, vội lắc đầu quầy quậy. Ta nhất định thể bẩn thỉu như tiểu tử mắt !
Giang Oản Oản cũng mỉm tiếp lời Tần Tĩnh Trì: "Lời phụ con quả sai, các tiểu nhi đều thế cả! Khi mới mọc răng sữa, dãi sẽ chảy nhiều, đợi đến hai tuổi sẽ đỡ hơn hẳn!"
Đoàn Đoàn hoài nghi mẫu , Đô Đô đang trề môi nhỏ, môi còn lấp lánh nước dãi, mặc dù... Cho dù rỏ dãi, tiểu bẩn thỉu của cũng thật đáng yêu, nhưng... E rằng thưở nhỏ rỏ dãi thì đáng yêu như Đô Đô ? Vậy thì chắc chắn là một tiểu hài nhi bẩn thỉu! Nhất định thể để ai !
Cậu bé vội vàng níu lấy tay Tần Tĩnh Trì, lo lắng khẩn khoản: "Phụ ! Người đừng với bất kỳ ai rằng thưở nhỏ cũng từng rỏ dãi nhé! Tuyệt đối với ai! Đặc biệt là Tinh Tinh ca ca! Nếu ..." Đoàn Đoàn dừng một chút, hình dung dáng vẻ Mộ Nam Tinh vận áo gấm trắng tinh, lúc nào cũng sạch sẽ tì vết, bé tiếp: "Nếu , Tinh Tinh ca ca nhất định sẽ chê ghét !"
Tần Tĩnh Trì trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Tinh Tinh ca ca của nhi tử e rằng cũng từng rỏ dãi, song ngoài miệng vẫn thuận theo: "Biết , chắc chắn sẽ để nhi tử mất mặt."
Giang Oản Oản vỗ nhẹ đầu Đoàn Đoàn: "Tinh Tinh ca ca của nhi tử sẽ chê ghét con , vì Đoàn Đoàn rỏ nước dãi chỉ là chuyện thưở nhỏ của một tiểu nhi thôi, còn hiểu chuyện bằng tiểu thế. Con xem, tiểu chỉ rỏ dãi, nó còn tè dầm nữa! Lại còn..."
Đoàn Đoàn vội vàng che miệng mẫu : "Mẫu đừng nữa, rõ ! Vậy thì... Vậy thì những chuyện hổ như càng thể để ai ! Ừm... Đây đều là bí mật của gia đình chúng !"