Hắn thở dài: "A Giang, với chủ quán tiệm thịt lợn, bảo ông ngày mai để dành hết sườn cho chúng , còn... còn đến tiệm hải vị, bảo Tiểu Quang ngày mai giao thêm nhiều tôm sống cho chúng ."
"Đệ ."
Vài ngày đó, Đoàn Đoàn xin nghỉ học với phu tử, nộp nghị chương xong thời hạn, thế nên cần đến Quốc Tử Giám nữa.
"Tinh Tinh ca, ngày mai và tiểu cữu sẽ về , đừng quá tương tư nhé!" Đoàn Đoàn tươi vỗ vai Mộ Nam Tinh.
Mộ Nam Tinh gật đầu: "Trên đường thận trọng, về nhà cũng lơ là kinh sử, trợ giáo khen tư chất hơn , bởi càng biếng nhác, nhớ kỹ ?"
"Đệ ! Về sẽ mang đồ ăn ngon cho , thúc thẩm và thúc bá."
"Phụ hoàng và mẫu hậu , họ vẫn thích gọi họ là thúc thẩm, bệ hạ và hoàng hậu xa lạ quá." Nói , Mộ Nam Tinh còn chỉnh vạt áo cho bé: "Đệ thật là vụng về, vạt áo nhét trong ."
Đoàn Đoàn sờ vạt áo, ngây ngô với bé: "Hehehe."...
Sau khi thư báo cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản về việc sẽ về nhà, Đoàn Đoàn, Giang Tư Nguyệt và Nhị Oa mới lên đường về huyện Khúc Phong.
Những năm gần đây, con đường chính từ huyện Khúc Phong đến kinh thành trùng tu nhiều , đường về nay bằng phẳng rộng rãi, còn gập ghềnh xóc nảy như . Ba xe ngựa ngắm cảnh ven đường, quãng đường chẳng mấy khó khăn.
Không chỉ con đường chính , mà hầu hết các con đường ở Diên Khánh, kể từ khi Mộ Quy Hoằng lên ngôi đều hạ lệnh tu sửa. Bởi , thương nhân khắp nơi qua càng nhiều, khắp đất Diên Khánh, cảnh tượng phồn hoa thịnh thế từng bỗng chốc hiện rõ mồn một.
Đoàn Đoàn vén rèm xe : "Tiểu cữu, Nhị Oa ca, hai , đầu tiên con đến kinh thành với cha nương, khi qua con đường thì xóc nảy dữ dội lắm. Đô Đô xóc đến nỗi mãi thôi, giờ thì , đường tu sửa bằng phẳng."
Một lát , bé cảm khái: "Bệ hạ quả là vị minh quân! Những năm gần đây nhiều việc lợi dân như thế để giúp đỡ bách tính, đây mới chính là bậc đế vương mà Diên Khánh chúng cần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-652.html.]
Mèo Dịch Truyện
Khi những lời , nét mặt bé nghiêm nghị, cử chỉ trang trọng. Giang Tư Nguyệt thấy dáng vẻ của bé khỏi nhớ đến vẻ đắc ý, tự tin ngút trời của tiểu thiếu niên khi năm ngoái thi đỗ tú tài!
Cậu nghĩ, thời đại thịnh thế đáng kỳ vọng, tương lai của thiếu niên nhỏ tuổi cũng đáng chờ đợi.
Xe ngựa dừng dừng, cuối cùng một buổi chiều hè khi ánh tà dương rực rỡ nhuộm đỏ nửa vòm trời thì dừng gốc cây đa cành lá rậm rạp cửa viện Tần gia.
Tiểu Bất Điểm thấy tiếng động liền nhanh chóng vọt ngoài cổng viện: "Gâu gâu gâu!"
Cái đuôi của nó vẫy lia lịa, khụt khịt xung quanh xe ngựa.
Đoàn Đoàn nhảy phắt xuống xe ngựa vội chồm hổm ôm Tiểu Bất Điểm: "Tiểu Bất Điểm, về , ngươi nhớ ?"
Ngay đó, bé gật đầu một cách tự hào và chắc chắn: "Xem cái đuôi nhỏ của ngươi vẫy nhanh như , ắt hẳn nhớ đến phát điên!"
Nhị Oa và Giang Tư Nguyệt theo xuống xe ngựa, hộ vệ đánh xe ngựa thì thông thạo đường nước bước nên tiếp tục đánh xe trở về huyện.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mua một đại viện ở huyện để chốn an cư cho hạ nhân, những cận vệ cũng ở đó.
Đô Đô tiếng sủa của Tiểu Bất Điểm ở bên ngoài, nó vội vàng bưng bát cơm chạy : "Ai đấy? Tiểu Bất Điểm, mau ngoan ngoãn đây!"
Đô Đô chậm rãi dùng một tay mở cửa.
Vừa mở cửa thì thấy mấy bên ngoài khiến nó ngỡ ngàng đôi chút vội reo lớn: "Cha nương! Mọi mau đây! Ca ca, tiểu cữu và Nhị Oa ca đều trở về!"
Vừa nó bưng bát chạy nhà, nhất thời quên bẵng những bên ngoài.