"Bởi , tuyệt thể thua kém bất kỳ ai, đừng phỉ báng !"
Thấy xong, Thẩm Lai ngơ ngẩn cất lời: "Muội... Đây là đầu tiên thấy tỏ nhiều lời đến ."
Thời Tẫn khẽ nhíu mày khó chịu, đoạn đổi sang chuyện khác: "Được , mau dùng bữa , vẫn còn nhiều món ngon đấy, cần dùng bữa thật nhiều một chút, bằng sẽ phí hoài."
Thẩm Lai gắp thức ăn, thận trọng : "Huynh ăn nữa ?"
Thời Tẫn vô biểu tình gật đầu: "Ta ăn nữa, cứ dùng bữa ."
Thẩm Lai thưởng thức một miếng ngô ngọt, đoạn ăn một miếng củ sen, , ánh mắt như điều thôi.
Nhận thấy ánh mắt khác lạ của nàng, Thời Tẫn hoài nghi cất lời hỏi: "Sao ? Muội điều gì chăng?"
Cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, nàng ấp úng đáp lời: "Huynh... Nếu dùng bữa nữa thì mau lau miệng , khóe miệng còn vương vệt nước canh."
Trong tình huống , biểu cảm của Thời Tẫn như sét đánh ngang tai, nàng còn xát thêm muối vết thương lòng của : "Đỏ rực, phần rõ rệt."
Thời Tẫn sợ đến nỗi môi run run khẽ giật. Hắn vội vàng lấy chiếc khăn lụa đặt cạnh mâm thức ăn mà lau miệng vội vàng. Nhìn vết dầu đỏ tươi khăn, nghĩ đến biểu cảm nửa nửa của Giang Tư Nguyệt khi , chỉ cảm thấy khoảnh khắc hổ và nhục nhã nhất trong cuộc đời chính là ngay tại thời khắc .
Thấy sắc mặt đỏ bừng, Thẩm Lai giật thót : "Nhị biểu ca, ... ?"
Thời Tẫn lắc đầu, dần dần bình tâm trở , mới khẽ hỏi với vẻ mệt mỏi: "Tiếp theo còn đến chốn nào tiêu khiển nữa?"
Thẩm Lai đặt đũa xuống, khanh khách : "Khanh khách, tiểu đến hí viện thưởng ngoạn kịch mục, đại biểu ca hẹn , thể nào đưa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-673.html.]
Do dự một hồi lâu, cuối cùng Thời Tẫn cũng đồng ý. Y cẩn thận nhớ , Giang Tư Nguyệt cứ cách năm ngày mới diễn một suất, hai ngày nay y thượng đài nên cho dù đưa Thẩm Lai đến cũng chẳng gặp y, như sẽ tránh sự lúng túng.
Bước khỏi tiệm lẩu, nghĩ đến hai thiếu niên trong phòng riêng, chẳng hiểu vì lẽ gì, Giang Tư Nguyệt trong lòng dâng lên chút bực dọc khôn nguôi.
Hắn bước nhanh về Lăng Tiêu Lâu, tiến đến hậu trường. Vừa thấy Nhị Oa đang chỉnh trang vạt áo, liền đến bên cạnh tiểu tử, cẩn thận vuốt ve tóc nó, đoạn cất lời: "Nhị Oa, hôm nay Nguyệt thúc thúc sẽ an tọa khán đài xem con biểu diễn. Tối nay, chúng rủ Đoàn Đoàn cùng đến dùng lẩu, con thấy thế nào?"
Nhị Oa híp mắt gật đầu: "Vâng ạ!"
Ngay đó chút nghi ngờ : " mà Nguyệt cữu cữu, cữu bảo dùng cơm ? Sao về nhanh đến thế?"
Giang Tư Nguyệt khẽ dối: "Cữu dùng bữa , Nhị Oa cần lo lắng cho cữu. Hôm nay Quang thúc thúc mang cơm đến cho con hợp khẩu vị ?"
Mèo Dịch Truyện
Nghe xong, Nhị Oa nhịn l.i.ế.m môi, gật đầu: "Thật ngon miệng! Tiểu Quang thúc thúc cố ý hầm chân gà và tôm to cho con nên thơm lừng! A Nguyệt cữu cữu, cữu cũng thể dùng cùng con ! Quá đỗi thơm ngon!"
Giang Tư Nguyệt xoa đầu tiểu tử: "Con thích ăn là . Vậy dặn Tiểu Quang thúc thúc mang nhiều thêm chân gà và tôm cho Nhị Oa của chúng nhé!"
"Chân gà thật sự là mỹ vị tuyệt trần, thịt tôm cũng ngon tuyệt! Nếu con ăn no thì chắc chắn còn thể dùng thêm thật nhiều!"
Giang Tư Nguyệt khẽ : "Được , đến lúc con thượng đài . Cữu ngoài đây, con hãy chuẩn ."
"Vâng, A Nguyệt cữu cữu mau , con sẽ ngay đây, hãy chờ con nhé!" xong, mắt còn mở to về phía Giang Tư Nguyệt.
Nhị Oa vẫn luôn theo chân Giang Tư Nguyệt đến biểu diễn khắp các châu huyện, dần dà tính cách tiểu tử biến đổi khôn lường, trở nên hoạt bát và vui vẻ, chẳng còn chút nào dáng vẻ thuở ban đầu.
Giang Tư Nguyệt an tọa ở vị trí gần sân khấu nhất, buồn tẻ chờ mong.
lúc , Thời Tẫn cũng dẫn Thẩm Lai mua vé mà . Hôm nay y đến trễ, các phòng riêng lầu chủ, hai đó đành lui xuống phía , an tọa ở hàng ghế phổ thông tầng .